Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 1 - Âm Thanh Nhập Đào Nguyên

Trên con sông Đỗ trong huyện Trúc Sơn, một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang dọc theo nhánh sông chật hẹp chậm rãi đi về phía trước.

Phong cảnh non nước tú lệ làm say lòng người, trong khi cả nước phải chịu cái nóng gay gắt của mùa hè , thì nơi này lại chỉ có 20 độ dịu dàng thoải mái, khiến Dịch Thư Nguyên đứng ở đầu thuyền không khỏi thầm than trong lòng: khó trách trong "Đào hoa nguyên ký" có ghi là từ nơi này xuất phát tìm được thế ngoại đào nguyên.

Rất nhiều người cho rằng Thường Đức tương đương với Vũ Lăng cổ đại, nhưng kỳ thật vào năm Tấn Thái Nguyên, địa phương gọi Vũ Lăng trên bản đồ Trung Quốc chỉ có huyện Trúc Sơn hiện tại, lúc ấy gọi là huyện Vũ Lăng, thuộc về quận Thượng Dung, con sông Đỗ phía dưới thuyền nhỏ vào lúc đó chính là sông Vũ Lăng, cũng là nơi Dịch Thư Nguyên nhiều năm vẫn luôn muốn đến.

Trong cảnh đẹp này, cảm giác nhập tâm khiến Dịch Thư Nguyên lên cơn nghiện sách, ở trong lòng tưởng tượng ra hình ảnh nào đó, khí tức nuốt xuống thay đổi, lấy tâm tình mở miệng.

"Trong Tấn Thái Nguyên, người Vũ Lăng sống bằng nghề chài lưới. Đi dọc dòng sông, rong ruổi gần xa. Chợt gặp rừng đào cách bờ mấy trăm bước, trong nơi đó, hoa quả tươi ngon, hoa rơi rực rỡ......"

Dịch Thư Nguyên tựa như đắm chìm trong ý cảnh Đào Hoa Nguyên Ký, thanh âm trong trẻo mà có lực.

Trong đầu Dịch Thư Nguyên phảng phất khắc họa ra năm Tấn Thái Nguyên, hình ảnh một ngư dân thong thả chèo thuyền trên mặt nước, kết hợp trình độ Nhất Giáp tiếng phổ thông với khung cảnh tưởng tượng và cảm xúc của chính mình, ngón tay ung dung chỉ vào bờ, giống như nơi đó hóa ra một gốc cây đào......

Ở đuôi thuyền,người chèo thuyền cũng thích thú nghe, thậm chí theo bản năng nhìn về phương hướng mà ngón tay của Dịch Thư Nguyên đang chỉ , đương nhiên... cũng không thấy được cây đào nào.

Dịch Thư Nguyên giờ phút này đang chuẩn bị tâm tình đây, người chèo thuyền cho là hắn đọc xong, nhịn không được liền đáp lời.

"Chàng thanh niên, cậu thật có bản lĩnh, thanh âm rất dễ nghe, là đang làm công việc gì?"

Dịch Thư Nguyên bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía sau, chỉ chỉ máy ảnh vận động trên đầu ngón tay.

"Lão bá, ta kiếm cơm ăn trên mạng, ngươi coi ta là thuyết thư là được."

Người chèo thuyền bừng tỉnh đại ngộ.

"A a a! cậu chính là, chính là cái loại võng hồng này đi?"

Thuyết thư cùng khẩu kỹ kết hợp, một người có thể từ trong sách diễn dịch muôn vàn sắc thái, từ xưa tới nay ít có thuyết thư nhân có thể đạt đến trình độ bất phàm, cho đến ngày nay, mặc dù không hoàn toàn biến mất, nhưng cũng khó tìm thấy những dấu vết..

Mà chí hướng của Dịch Thư Nguyên chính là ở chỗ này, hắn từng cho rằng mình thiên phú dị bẩm, nhất định có thể có thành tựu, sau khi làm việc vài năm dứt khoát từ chức, lấy giấc mộng làm gốc dấn thân vào ngành truyền thông mới.

Nhưng cố gắng cũng không nhất định sẽ thành công, mà khi các loại tiếng nói AI xuất hiện cũng đem lòng tin của Dịch Thư Nguyên đánh bại, hiện giờ sau khi tới nơi này du lịch toàn nước, cũng kém không nhiều từ trong mộng đi tới cuộc sống hiện thực.

"Lão bá, ta chính là tùy tiện chơi đùa, cùng võng hồng không liên quan, ngài cảm thấy dễ nghe ta liền nói tiếp, mặt sau còn có đây!"

Nhắc tới cũng châm chọc, Dịch Thư Nguyên cảm thấy thời điểm danh tiếng của mình vang dội nhất lại vẫn là ở đại học.

Nhưng cũng không phải là danh tiếng tốt, mà là bị toàn trường thông báo phê duyệt, lần đó cả ký túc xá của Dịch Thư Nguyên đều uống say, bị hắn lôi kéo viết một bài thơ trên tường của thư viện trường, từ đó Dịch Thư Nguyên ngoại hiệu "Tiên nhân, thần côn" truyền khắp toàn trường, ngay cả phụ đạo viên đều gọi theo.

" cậu nói đi"

Thanh âm của ngươi chèo thuyền cắt đứt Dịch Thư Nguyên ngắn ngủi hồi ức, người sau thu thập tâm tình, hít sâu một hơi, lần nữa nổi lên cảm xúc, xoay người nhìn về phía trước, tưởng tượng ra trong lòng thần kỳ.

"Ngư dân thật khác thường, tiếp tục đi thôi, tôi muốn đến với rừng... Rừng cạn nguồn nước, phải có một ngọn núi, núi có miệng nhỏ, giống như... nếu có ánh sáng..."

Thanh âm Dịch Thư Nguyên trở nên chậm lại, hắn mở to hai mắt, đồng tử không tự chủ được chậm rãi tản lớn, trong thoáng chốc hắn giống như thấy một mảnh mông lung ánh sáng ngay tại phía trước, như một ảo giác thực sự.

Thuyền nhỏ đụng bỗng nhiên đụng phải vật gì đó, Dịch Thư Nguyên bất ngờ không kịp phản ứng, và rơi xuống mặt sông trong tiếng kinh hô của người chèo thuyền.

Phù phù......

Trong nháy mắt rơi xuống sông, Dịch Thư Nguyên giống như thấy thứ gì đó đụng vào thuyền, dường như là một mảng lớn... Băng?

Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên đã bị vô số nước chảy thấm vào, hắn cố gắng dãy dụa nhưng vô dụng, thậm chí càng vùng vẫy thì chìm xuống càng nhanh, phảng phất trên người buộc lấy cục chì, rơi vào một mảnh kinh khủng vô cùng thâm thúy u ám, giống như một cái miệng lớn muốn nuốt hắn vào.

Ô ô ô phốc phốc...... Ô phốc phốc......

Tình trạng này khiến cho Dịch Thư Nguyên càng hoảng sợ, bọt nước từ miệng hắn tràn ra không ngừng.

Cơ thể hắn dần trầm xuống với tốc độ ngày càng nhanh. Trong miệng, hắn không biết bao nhiêu nước đã rơi vào, ý thức của hắn cũng trở nên mông lung. Ngoài việc hô hấp không thông, nước xung quanh cũng dần trở lạnh. Hắn càng giãy dụa càng yếu đuối.

"Thật khó chịu, thật lạnh, chẳng lẽ ta muốn chết?"

Trong bóng tối, đầu óc Dịch Thư Nguyên hiện ra những ánh sáng lờ mờ, khuấy động tâm trí của hắn. Trước mắt hắn, những hình ảnh quay vòng quanh, mỗi khung hình đều đưa hắn trở lại quá khứ. Thậm chí, hắn đã mắc một số ảo giác, trong đó có những người, bức thư, âm thanh, những địa danh và các địa điểm quen thuộc hoặc xa lạ...

Tất cả những thứ này giống như nằm trong đầu Dịch Thư Nguyên, nhưng cũng giống như ở trước mắt, đều muốn thoát khỏi cuộc sống của họ và biến mất, từ trên cơ thể hắn thành những đường sáng và biến mất.

Lúc này, bản năng của Dịch Thư Nguyên kêu gọi hắn đưa tay chộp vào một hướng, lưu quang tựa như được nắm bắt trong ngón tay của hắn.

Ầm ầm......

Lưu quang lắc lư, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, tại trong lòng Dịch Thư Nguyên chấn động kịch liệt , để cho hắn có cảm giác sợ hãi như bị xé rách.

Trong chớp mắt, vô số điểm sáng phát nổ, lưu quang như tơ đứt và bay đi.

Ầm ầm~

Sự va chạm mạnh mẽ đã khiến cho dòng nước lật úp và vô số tinh thể bay lượn và tan biến, lưu quang cuối cùng cũng biến mất khỏi ngón tay của Dịch Thư Nguyên. Cơ thể hắn chìm sâu trong dòng nước, và hình ảnh trong đầu hắn cũng ngày cang mơ hồ

Đông......

Dịch Thư Nguyên dập đầu vào cái gì,từ trong hôn mê chợt tỉnh lại, trong hoảng hốt vùng vẫy lung tung, lập tức kinh hỉ phát hiện, cảm giác bị cuốn đi không ngừng đã không còn!

Này nào còn để ý tới cái khác, Dịch Thư Nguyên chỉ dám nhìn thoáng qua vùng nước tối đen bên dướic, liền ra sức nổi lên trên mặt nước, cảm giác hít thở không thông khiến hắn sắp điên cuồng.

Phanh......

Đầu Dịch Thư Nguyên đụng vào cái gì, trong một trận "Rầm rầm" tiếng nước, thân thể của hắn chui ra mặt nước cố gắng mở miệng.

"Ha... hà... hà... khụ... cứu, cứu..."

Dịch Thư Nguyên hoảng sợ mò mẫm xung quanh, lúc này mới phát hiện bên cạnh có những mảnh băng trôi lơ lửng. Tuy nhiên, băng quá trơn khiến hắn không thể đứng trên đó.

"Băng? Sao lại có băng? " Nhưng giờ phút này Dịch Thư Nguyên không rảnh suy nghĩ nhiều, hắn phát hiện bên bờ không xa, lại ra sức bơi qua, tuy nhiên, cơ thể hắn quá yếu, không thể di chuyển, chỉ có thể nằm trên bờ, run rẩy vì lạnh và kêu cứu.

"Hà hà, có ai không, cứu với..."

Nhưng tất cả những gì hắn có thể thấy là khu rừng và tuyết. Trông nơi đây vắng vẻ quạnh hiu, khiến cho trong lòng Địch Thủ Nguyên càng lạnh hơn băng.

Nhưng thật ra có người ở đây.

Cách bờ không xa, đằng sau những tán cây lớn và khuất trong rừng, một nhóm người đang quan sát. Trong đó có một người nhìn thấy Dịch Thư Nguyên vùng vẫy dưới sông, đang định ra tay cứu giúp, lại bị người bên cạnh ngăn lại.

"Để hắn đạp thêm một hồi nữa, đạp càng lợi hại càng tốt, súc sinh kia thích người sống."

Kết quả một đám người yên lặng chờ đợi một hồi, nhìn Dịch Thư Nguyên bên kia giãy dụa trong tuyệt vọng, động tác của hắn mỗi một khắc trôi qua càng ngày càng nhỏ. Người vừa nói trở nên mất kiên nhẫn.

"Đại ca, xem ra hôm nay nó sẽ không tới."

Trong lời nói, người này nhìn thấy đại ca gật đầu, lập tức hướng bờ sông chạy tới, vài bước đã đến bên bờ, trong ánh mắt kinh hỉ của Dịch Thư Nguyên , đưa tay bắt lấy cánh tay của hắn.

Rầm rầm lạp~

Chỉ là nhấc lên, Dịch Thư Nguyên ngâm trong nước đá đã bị người tới xách ra khỏi mặt nước......

"Cảm ơn, cảm ơn......"

Dịch Thư Nguyên đơ người không nói nên lời, người đã cứu hắn cười toe toét quay người nói với những người khác.

"Hắn còn cảm tạ chúng ta?"

"Ha ha ha ha ha..." "Ha ha ha ha..."

Tiếng cười vọng lại từ phía bên kia.

Bình Luận (0)
Comment