Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115: Anh Hào Khắp Nơi (1)

Chương 115: Anh hào khắp nơi (1) Chương 115: Anh hào khắp nơi (1)Chương 115: Anh hào khắp nơi (1)

Dịch Thư Nguyên xuyên qua cửa thành, bước vào bên trong nội thành, chỉ cảm thấy trong ngoài thành đều là một mảnh phồn hoa, hắn gửi thần cho tâm, lại đẩy tâm theo quang cảnh, tựu thật giống như một vị giang hô khách mới đi đến thành Nguyệt Châu, tương tự như người bên ngoài cưỡi ngựa xem hoa giậm chân ở bên trong thành.

Một khắc đến nơi này, Dịch Thư Nguyên cảm thấy biến hóa của bản thân coi như đã thành công rồi, chịu đựng được phần áp lực cùng với khảo nghiệm này, biến thành một loại bản năng dung hợp cùng với bản thân, có thể không cần cố ky nhiều mà có thể bắt chuyện cùng người chung quanh.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Dịch Thư Nguyên rốt cuộc nhích tới gần tòa tháp cao kia, tòa tháp cao này một mình chiếm cứ một mảnh đất, phía dưới thì là một tòa miếu thờ to lớn.

Vây quanh bên ngoài tháp cao có người canh gác, ngăn người bên ngoài đi vào, Dịch Thư Nguyên ở phía xa ngẩng đầu nhìn lên, hầu như mỗi tầng phía trên đều có quan sai cùng võ giả, có thể quan sát được một số hướng đi trong thành.

Dịch Thư Nguyên cười hắc hắc, lại lượn quanh một vòng đi đến phía phía sau tháp cao, sau khi tiêu hình chướng mục đơn giản một cái, hai chân hơi khẽ cong, phát lực bay lên không, thân như yến nhẹ đột ngột bay lên từ mặt đất, nhảy lên vị trí khoảng tâng mười mới thò tay ra túm lấy một góc nhà mượn lực nhấn một cái, thân hình lân nữa lặng yên không một tiếng động bay lên trên, vượt qua sau lưng hai võ giả trên tầng cao nhất, vững vàng hạ xuống mũi nhọn của tháp cao.

Đến vị trí này, hết thảy cảnh trong thành liền thu hết vào mắt.

Dịch Thư Nguyên đầu tiên là đưa tâm nhìn tìm tòi một phen trong khu vực nội thành, đã tìm được mấy chỗ khu kiến trúc, những địa phương kia đều có rất nhiều quan binh canh gác, nghĩ đến một trong số đó chính là chỗ công thự của nha môn Nguyệt Châu.

Bình thường mà nói, Sơn Hà Tiên Lô Đồ kia sẽ được đặt ở trong nha môn Nguyệt Châu, nhưng loại bảo vật vô giá này, dùng biện pháp bảo hộ nghiêm mật cũng không đủ, cho nên cũng rất có thể không hề ở đó.

Đồng thời Dịch Thư Nguyên cũng cảm giác sâu sắc không hổ là nơi anh hào thiên hạ võ lâm hội tụ, giờ phút này chỉ là tùy tiện đưa mắt tìm tòi qua một phen, liền thấy các nơi trong thành có rất nhiêu người hiện ra bất phàm, có rất nhiều người ngoại hình đường hoàng, lại có khí độ nổi bật.

Lúc tâm nhìn của Dịch Thư Nguyên chuyển tới một cái phương vị bên phía thành nam, trên mặt liền lộ ra nụ cười.

Trên một đầu góc phố của thành nam, mười mấy người dắt ngựa đi tới trên đường, tất cả mọi người đều khó nén được chấn động mà nhìn hết thảy chung quanh.

"Thành Nguyệt Châu phồn hoa như vậy sao?"

"Đúng vậy, bây giờ đã sắp nửa đêm rồi, thế mà vẫn náo nhiệt tương tự như ban ngày?"

"Đại ca, lần trước ngươi không phải đi qua Nguyệt Châu sao, nơi đây vẫn luôn như vầy phải không?”

A Phi một tay nắm hai con ngựa, sững sờ nhìn hết thảy chung quanh, trong tâm mắt đang có một tiểu nhị dùng gậy trúc đỡ lấy đèn lồng đã tắt, kiểm tra ngọn nến bên trong lại thay đổi cái mới đốt lên, hiển nhiên là muốn một đêm không thể dập tắt.

"Lần trước tự nhiên không thể nào là như vậy..."

Đầu lĩnh Hạ Triêu Cử tràn đầy cảm khái nói.

"Không hổ là chỗ sắp tổ chức thịnh hội lớn nhất võ lâm, lần này thật sự là tới đúng nơi rồi, nếu không nhất định sẽ hối hận cả đời, còn có Sơn Hà Tiên Lô Đồ kia nữa, cũng có thể nhìn thấy chân dung của nó rồi!"

Thật ra chỗ này đã tới gần phường cư dân, khách quan so với chỗ khác trong thành Nguyệt Châu đã coi như là khá an tĩnh, dòng người cũng không có dày đặc giống như trên đại lộ.

"Sư phó, Sơn Hà Tiên Lô Đồ cuối cùng giá trị bao nhiêu tiên vậy?"

Nghe bên cạnh mình đệ tử hỏi như vậy, Hạ Triêu Cử "đùng" một cái vỗ vào đầu của gã.

"Tâm thường! Sơn Hà Tiên Lô Đồ này chính là báu vật vô giá, bên trong danh họa cổ kim ít nhất có thể tiến vào ba thứ hạng đầu, ai lại dùng tiền tài để cân đo giá trị bảo vật này chứ? Không thể không nói, đương kim Hoàng Thượng thật là quyết đoán, đổi chỗ mà nói, ta cũng không nỡ bỏ..."

"Ủa, đại ca đang mộng làm Hoàng Đế đấy à?"

"Ây ây, khắp nơi trong thành Nguyệt Châu đều có người quan phủ, loại câu đùa này không thể nói ra được đâu đấy!"

Một đám người cười toe toét, nhưng đến cùng vẫn là cố ky một ít gì đó, mà người đệ tử vừa mới bị gõ kia gãi gãi đầu lại hỏi một câu.

"Kia có phải là tranh giả hay không?”

"Sư huynh, ngươi đây là nói lung tung rồi, lân này không biết có bao nhiêu hào kiệt võ lâm cùng với văn nhân chạy đến Nguyệt Châu, nếu cái này cũng dám làm giả, chẳng phải sẽ thật sự bị anh hùng thiên hạ chế nhạo sao? Hoặc là ngươi cho rằng nhiều người như vậy lại không có ai biết xem hàng?”

Một đoàn người cứ như vậy đi tới, tâm nhìn của A Phi lại chú ý trên thân của một người bên đường. Đó là một cái cửa hàng nhỏ không có bàn ghế, chủ quán bên trong đang bận rộn làm bánh, giờ phút này chỉ có một khách nhân, đầu gã đội một cái nón lá hông anh, khoác một kiện áo khoác tàn phá phong cách cổ xưa, lẻ loi một mình, lộ ra vẻ phong trân mệt mỏi, hai tay bưng lấy một cái bánh được giấy dầu bọc quanh, ngồi trên bậc thang cửa hàng ăn rất là ngon, một cây thương được dùng vải che phủ phần đầu để ngang trên đầu gối.

"Đại ca, nhìn cái gì đấy? Gã có cái gì đặc biệt sao?"

Mạch A Kha tiến sát vào A Phi, vừa thuận theo tâm nhìn của huynh trưởng nhà mình nhìn lại, vừa tò mò hỏi, mà A Phi vẫn bước chân dẫn ngựa đi về phía trước, tâm nhìn lại không ly khai người nọ, khẽ gật đầu hồi đáp.

"Một loại cảm giác, là cao thủ!"

Người bên cạnh nghe lời A Phi nói, không chỉ một mình Mạch A Kha, rất nhiều người đồng hành đều nhìn về phía kia.

Tựa hồ là cảm nhận được tâm mắt của mọi người, nam tử đang ăn bánh bột ngô ngẩng đầu nhìn sang, cứ như vậy bưng lấy bánh bột ngô ôm quyền về phía mọi người, đám người A Phi cũng chắp tay đáp lễ.

Song phương giao thoa mà qua, cũng không nói gì thêm.

Nam tử ăn đánh đưa mắt nhìn một đám người đi qua trước mắt, một hồi lâu mới thu hồi tầm nhìn, chỉ là khóe mắt vẫn lưu ý lấy A Phi đi xa, khóe miệng không khỏi lộ ra một cái đường cong.

"Lần này thật sự tới đúng rồi, thật nhiều cao thủ!"

Chỉ là lúc này nam tử bỗng nhiên nhướng mày, nhìn qua ngõ hẻm một bên, trong bóng tối còn có một nam tử áo trắng đang đứng, tuy rằng đã không nhìn thấy nữa, nhưng nơi tầm nhìn lưu lại tựa hồ là chỗ một đám người đi xa vừa rồi, khóe miệng càng hiện ra một tia cười lạnh, trong lòng âm thầm suy nghĩ việc gì đó.

Quan phủ đã thông cáo qua, lần này đại hội tỷ võ chỉ ở trong nhóm người dưới bốn mươi tuổi, như vậy tiểu tử không vừa mắt lúc trước nói không chừng cũng có thể tham gia.

"Giấu đầu lộ đuôi..."

Âm thanh khinh thường truyền đến, khiến cho nam tử áo trắng lập tức nhìn đến bên cửa của cửa hàng bánh bột ngô bên đó, một đôi ánh mắt bất thiện lộ ra âm lãnh.

"Bằng hữu, họa là từ miệng mà ral"

Nam tử ăn bánh bên đó chỉ ngẩng đầu nhìn người mặc áo trắng, trên mặt không hề có ý sợ hãi, đồng dạng là cao thủ, tên này gã sẽ không nhìn thẳng mắt.
Bình Luận (0)
Comment