Chương 117: Tác phẩm phi phàm (1)
Chương 117: Tác phẩm phi phàm (1)Chương 117: Tác phẩm phi phàm (1)
Nam tử áo trắng vừa nãy kia rõ ràng không phải là loại người ngay chính gì, hơn nữa còn có địch ý đối với A Phi.
Vừa mới bắt đầu là một tay ám khí vừa nhanh lại vừa độc, chẳng những vượt quá dự đoán của Đoạn Tự Liệt, thậm chí ngay cả Dịch Thư Nguyên cũng không ngờ người nọ là loại người một lời không hợp liền trực tiếp hạ sát thủ, nếu như không phải công phu bản thân Đoạn Tự Liệt vượt trội, vậy lúc nấy ít nhất là bị thương nặng, lúc ấy coi như là Dịch Thư Nguyên sợ là cũng chưa chắc ngăn cản kịp.
Sau khi Dịch Thư Nguyên rời khỏi liền trực tiếp bước nhanh đi trên đường, tuy rằng người khác có khả năng sẽ rất dễ dàng mất dấu, nhưng hắn dẫu sao không phải người thường, tự nhiên sẽ không để cho tên kia tùy tiện chạy thoát.
Một loại cảm giác khí cơ mơ mơ hồ hồ hiện ra trong trái tim Dịch Thư Nguyên, dường như có thể mơ hồ cảm nhận được sau khi người nọ bị thương thì đã tăng thêm vài phần lệ khí.
Người nọ rõ ràng cũng không đi về phía phố xá sầm uất, Dịch Thư Nguyên rất nhanh liền đuổi tới một chỗ khu cư dân, hắn nhẹ nhàng nhảy lên lên chỗ một nóc nhà, sau đó nhẹ nhàng nhảy cấp tốc đi về phía trước.
Bên này rõ ràng yên ắng hơn không ít so với khu náo nhiệt, nhưng vẫn có người qua lại, thậm chí còn có một chút người dân dẫn khách mới đến Nguyệt Châu tới đây cư trú, trong đó có võ giả cũng có nho sinh cùng thương nhân.
Dịch Thư Nguyên nhìn qua bốn phía, tìm tòi một phen, trong tai hơi động một chút, đã nghe được âm thanh khinh công phá không kéo theo tiếng quần áo.
Giờ phút này nam tử áo trắng đang vội vã vọt qua một cái hẻm nhỏ, thỉnh thoảng nhảy dựng lên vượt qua những căn nhà thấp bé, sau đó lại xuyên qua một cái ngõ hẻm, cuối cùng liên ngừng lại ở một căn lều chất đống củi khô.
"Phù..."
Nam tử áo trắng thở ra một hơi, nhẹ nhàng nhảy lên phía trên đống củi khô, lấy ra một cái hộ tâm kính từ trong ngực, phát hiện giờ phút này mặt kính có chút lõm xuống, từ đó có thể thấy được lực đạo một kích từ báng thương vừa nãy lớn đến bao nhiêu.
Sau đó nam tử áo trắng lại nhét kỹ hộ tâm kính thiếp thân, lại lấy ra một bình sứ nhỏ từ bên hông, đổ hai hạt tiểu dược hoàn ăn vào rồi khoanh hai chân lại mà ngồi, nhắm mắt vận công chữa thương.
Sau một lát, nam tử áo trắng phun ra một hơi trọc khí thật dài, chậm rãi mở mắt, thương thế cũng không hề nặng, nhưng úc khí trong lòng khó tiêu, biểu cảm trên mặt gã cũng trở nên có chút dữ tợn, cực kỳ phẫn nộ, hận ý hầu như tràn ra bên ngoài thân, làm cho lệ khí của bản thân gã mơ hồ nhàn nhạt giống như mây đen hiện ra.
'Ken két sát...
Một khúc củi bị nam tử áo trắng bóp nát, tựa như là bóp trái tim nam tử cầm thương.
"Nếu không phải ta nhất thời khinh địch, vừa nấy liền giết chết ngươi..."
Nam tử áo trắng oán hận nói nhỏ một câu, lúc này mới hòa hoãn một chút khí tức, để ý so với những cao thủ trẻ tuổi khá, cái tên dùng thương này đã nằm trong danh sách phải giết của gã.
Hơn nữa nhìn qua tên dùng thương này có lẽ đồng dạng cũng không đến bốn mươi tuổi, chắc hẳn sẽ là một người kình địch.
Nếu như Dịch Thư Nguyên biết được ý nghĩ trong lòng tên nam tử áo trắng này, nhất định sẽ cười nhạo gã miệng tâm không đồng nhất, vừa mới rồi còn nói nếu như không phải khinh địch có thể giết chết Đoạn Tự Liệt, kết quả trong lòng lại cảm thấy đối phương là kình địch.
Nhưng mà dù là lúc trước nam tử áo trắng quả thật không đặt rất nhiều người vào trong mắt, nhưng chuyện cho tới bây giờ trong lòng gã vẫn là không thể không thừa nhận, không thể tiếp tục vô lễ bên trong thành Nguyệt Châu này rồi, lúc trước mình ít nhiêu có chút quá tự phụ.
"Muốn thắng đại hội võ lâm này, xem ra cũng không dễ dàng..."
Sau khi nói nhỏ một câu lại ngồi thêm một hồi, nam tử áo trắng nhảy xuống khỏi đám củi, thân hình nhảy đến nóc nhà, mũi chân điểm vào mái hiên nhanh chóng rời đi.
Dịch Thư Nguyên đến gần nhìn thấy khinh công của người này, trong lòng cũng không khỏi thâm khen một tiếng rất cao minh, đơn lẻ thuần túy trên mặt khinh công, Dịch Thư Nguyên cảm thấy ngoại trừ mình lấy Tiên Thiên chân khí làm cơ sở, nội thành có lẽ thật đúng là không có nhiều người có thể dễ ngăn cản người này lại.
Hơn nữa nhìn qua người này bị thương không hề nặng, cũng không có ý tứ yên tĩnh, Dịch Thư Nguyên tạm thời thu hồi ý nghĩ lập tức hiện thân, hắn ngược lại muốn nhìn xem người này cuối cùng muốn làm gì, hoặc là xem gã cuối cùng sẽ đi nơi nào.
Lúc này trong tay Dịch Thư Nguyên còn có một cây cương châm, chính là cái cây mà nam tử áo trắng phóng về phía Đoạn Tự Liệt trước đó, bị hắn nhặt được nắm ở trong tay, một hồi nếu như tình huống có biến, hắn cũng có thể lấy đạo của đối phương trả cho đối phương.
Cũng không lâu lắm, trái tim Dịch Thư Nguyên càng lúc càng nói thầm, người nọ giữa đường đã đổi lại một thân quần áo tối màu càng thuận lợi cho hành động ban đêm, nhưng mà cách ăn mặc vẫn là phong độ nhẹ nhàng như cũ.
Nam tử kia vừa di động vừa tránh né tâm nhìn trong thành, bộ dạng vô cùng giống chính Dịch Thư Nguyên lúc vừa mới tới thành Nguyệt Châu, cũng làm cho hắn có chút dở khóc dở cười.
Ước chừng sau một khắc đồng hồ, nam tử rõ ràng tiếp cận đến một tòa trạch viện yên tĩnh gần đó, gã ở chung quanh trạch viện cẩn thận quan sát biến hóa phương hướng, sau cùng càng là đến một ngóc ngách lấy ra một miếng vải, dùng bút than đặc chế vẽ vài nét bút nhập lại viết xuống một vài chữ, sau đó lại di chuyển rời đi.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày nhìn tòa trạch viện này, tuy rằng nhìn như im lặng, nhưng trong trạm gác chỗ sáng chỗ tối lại có khí tức, hiển nhiên lực lượng bảo vệ cũng không ít.
Người này đến cùng đang làm gì thế?
Dịch Thư Nguyên nhìn sắc trời một chút, đêm còn dài, hắn liền nhẫn nại tiếp tục đi theo.
Người nọ di chuyển các nơi trong thành Nguyệt Châu, có lẽ là bởi vì lúc trước đánh nhau cho nên động tác lúc này của gã cực kỳ cẩn thận, thỉnh thoảng còn đi vào đường giả vờ như là người đi đường.
Nam tử đánh dấu lại bảy địa điểm ở bên trong thành, vậy mà không hề bị bất luận người nào phát hiện, trong lúc đó gã cũng thi thoảng sẽ dừng lại, tập trung vào một chút người giang hồ, âm thầm quan sát, bộ dạng rất giống quan sát A Phi trước kia, chỉ là càng thêm ẩn nấp và càng thêm cẩn thận.
Dịch Thư Nguyên đại khái hiểu rõ người này đang làm gì đó rồi, hiển nhiên là đang tìm thứ gì, hơn nữa cũng rất để ý một chút võ giả trẻ tuổi trong lòng, hoặc có thể nói là những hảo thủ có tư cách tham gia đại hội tỷ võ.
Chẳng lẽ người này đang tìm Sơn Hà Tiên Lô Đồ?