Chương 138: Không thấy huyền diệu của tiên đồ (2)
Chương 138: Không thấy huyền diệu của tiên đồ (2)Chương 138: Không thấy huyền diệu của tiên đồ (2)
Trên mặt Dịch Thư Nguyên có vui có mừng, nhưng cũng có một chút nghi ngờ, hiện giờ hắn không hiểu là, loại bảo vật như thế, hoàng thất Đại Dong lại như thế nào có thể truyền thừa?
Hoàng thất Đại Dong không rõ ràng giá trị bức họa này, chẳng lẽ tiên yêu quái dị và hạng người tu hành trên thế gian không biết sao?
Chỉ nói tới việc bảo tôn danh họa truyền thế này, cứ như vậy đặt ở trong Hoàng Cung là có thể giữ được?
Hiện giờ Dịch Thư Nguyên có thể bình tĩnh đối mặt với bức họa này, nhưng hắn không cho rằng những người tu hành khác đều có thể bình tĩnh mà chống đỡ.
Đột nhiên, Dịch Thư Nguyên lại cảm giác được cái gì, hắn nhìn về phía cách đó không xa, vậy mà là quỷ thần trong thành Nguyệt Châu hiện thân, hơn nữa không chỉ một vị, trong đó một người đầu đội miện quan rõ ràng là đại Thành Hoàng của Nguyệt Châu.
Những quỷ thần này đều đang tán thưởng họa tác, thậm chí còn nghị luận với nhau.
Rất hiển nhiên, tuy rằng Dịch Thư Nguyên cũng không ở xa, nhưng quỷ thần cũng không lưu ý đến hắn, đại khái bởi vì phàm nhân cũng không nghe được, cho nên quỷ thần nói chuyện với nhau cũng tương đối tùy ý.
"Quả thật là bút tích thực của Sơn Hà Tiên Lô Đồ, thiên tử Đại Dong hiện thời thật là quyết đoán!"
"Thành Hoàng đại nhân nói cực đúng, 200 năm trước ta thi đậu bảng nhãn, hữu duyên nhìn thấy Sơn Hà Tiên Lô Đồ trong Hoàng Cung, thật sự là giống như đã qua một kiếp!"
"Ha ha ha ha, chỉ tiếc bức họa này mặc dù bất phàm, lại không biết người vẽ tranh là ai."
"Phàm nhân có thể làm ra họa tác như thế, chẳng trách cổ kim văn nhân mặc khách muốn xưng người vẽ bức họa này là Vô Danh Họa Thánh... -...
Lời của quỷ thần tới bên Dịch Thư Nguyên đã trở nên nhỏ xíu, nhưng lại vẫn rõ ràng như cũ, lúc này sau khi nghe được vài câu, Dịch Thư Nguyên nhíu mày.
Phàm nhân vẽ ra họa tác như thế?
Dịch Thư Nguyên nhịn không được nhìn vê quỷ thần phía bên kia, hiển nhiên quỷ thần bên kia căn bản cũng không có lưu ý đến hắn, không biết là bởi vì do quá nhiều võ giả che lấp khí tức, hay là không có nhìn thấu biến hóa của hắn.
Nhưng nội tâm Dịch Thư Nguyên lại có chút không bình tính.
Bọn họ nói "Phàm nhân”?
Trong lòng Dịch Thư Nguyên có đạo, thật ra ở sâu trong nội tâm hắn tự cho mình rất cao, nhưng xem qua Sơn Hà Tiên Lô Đồ này hắn thật sự chịu phục, nếu họa sĩ như vậy là phàm nhân, vậy thế gian còn có tiên nhân sao?
Chẳng lẽ đại Thành Hoàng của Nguyệt Châu không rõ ràng tranh này chính là tiên vẽ? Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện được tiên vận ở trên bức họa này hay sao? Một tòa tiên lô như vậy chẳng lẽ không đủ rõ ràng ư?
Trong lòng Dịch Thư Nguyên sinh ra một cái suy đoán vớ vẩn lớn mật, nhưng rất có thể cách chân tướng không xa.
Bao gồm cả đại Thành Hoàng của Nguyệt Châu ở bên trong, những vị quỷ thần này, căn bản không nhận thức ra sự thân dị của Sơn Hà Tiên Lô Đồ, thậm chí bọn họ căn bản không xem hiểu ý nghĩa của sơn thủy cùng lò đan, hoặc là nói, tiên đạo bức tranh này thể hiện ra, có khả năng khác với con đường tiên đạo bình thường?
Vào lúc trong lòng Dịch Thư Nguyên không ngừng liên tưởng, giờ phút này đại thái giám trên đài cao còn đang đọc diễn văn, thế nhưng chút ít thanh âm này ở trong tai Dịch Thư Nguyên lại có vẻ tựa như vô cùng xa xôi.
"Bốn phương võ đài, nổi trống ——Anh hào thiên hạ, dùng võ kết bạn —— "
"Đông đông đồng đông đông đông đôồng....'
Lúc này từng đợt tiếng trống liền vang lên, bốn cái phương vị Đông Nam Tây Bắc ngoài thành đều có lực sĩ nổi trống, tiếng trống áp chế hết thảy tạp âm, tựa như truyên khắp toàn bộ thành Nguyệt Châu.
Vào lúc này Dịch Thư Nguyên cũng hoàn hồn lại, lân nữa nhìn lên trên đài cao.
Nếu như bọn họ thật sự không phát hiện được chỗ thần dị của Sơn Hà Tiên Lô Đồ, phải chăng đại biểu những người khác cũng không phát hiện được?
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, vào lúc này Vũ Hồn Thiên Cổ cũng đang vang lên, nhưng mà bầu trời không có thần nhân xuất hiện.
Theo tiếng trống vang vọng khắp thành Nguyệt Châu, toàn bộ võ giả cũng đã sôi trào, Bắc Đẩu võ lâm bắt đầu ở trên đài cao tuyên bố quy tắc tỷ võ của đại hội lần này.
Chỉ bất quá thật ra quy tắc này đã được thông báo đến các nơi trong thành trước hai ngày rồi, thậm chí còn được dán bố cáo.
Rất nhiều võ giả bắt đầu chen lấn đi tới một chút vị trí, lấy ra lộ dẫn riêng phân mình để cho quan viên triều đình xem xét, A Phi và Đoạn Tự Liệt tự nhiên cũng ở trong nhóm này.
Ở phía chánh tây chủ hội trường Thanh Long phân biệt để ba cái hòm gỗ lớn, có rất nhiêu thị vệ canh gác, võ giả chia thành nhiêu hàng đứng chung quanh Thanh Thạch Thai chủ hội trường, tiếp nhận kiểm tra, căn cứ tuổi liền được dẫn dắt tới phía hòm gỗ khác biệt.
Rốt cuộc đến phiên A Phi rồi, trước mặt hắn chính là một võ quan có làn da ngăm đen cao lớn. A Phi đưa lộ dẫn tới, võ quan mở ra tỉ mỉ xem xét, thành Thanh Châu phê duyệt, Mạch Lăng Phi, mười chín tuổi.
Trên lộ dẫn thậm chí còn có một chút miêu tả đặc thù về A Phi, lộ ra cực kỳ tỉ mỉ, võ quan ngẩng đầu nhìn nhìn A Phi, sau đó khẽ gật đầu.
"Dưới hai mươi tuổi đi bên này."
"Đa tạt
A Phi tiếp nhận lộ dẫn, đi đến phía võ quan chỉ thị, đi đến vị trí một hòm gỗ lớn, hai gã thị vệ thủ ở bên đó không nói một lời.
Một người phía trước A Phi thò tay móc ra một tờ giấy từ bên trong hòm gỗ mở ra đưa cho thị vệ xem sau đó rời đi, A Phi học theo, cũng tiến lên móc ra một tờ giấy.
"Bày ra số tràng!"
A Phi mở tờ giấy ra, trên đó viết, Chu Tước 9, sườn núi loạn thạch, 120.
Những tin tức này đã để cho A Phi hiểu rõ nơi mình quyết đấu cùng đối thủ.
Thành nam sao?
Căn cứ quy tắc đơn lẻ và số chẵn quyết đấu, đối thủ của A Phi sẽ là số lẻ tiếp cận 120 nhất, dẫu sao có khả năng không ai sờ đến 119 hoặc là một 121.
Lúc đồng thời cùng tôn tại cả hai số 119 cùng 121, lấy số lẻ nhỏ.
Bên kia, Đoạn Tự Liệt nhìn tờ giấy trong tay mình, Bạch Hổ 3, rừng trúc, 31.
Từng võ giả tự cho mình rất cao hoặc lo lắng bất an lần lượt sờ tới tờ giấy của chính mình.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn phương, trừ chủ hội trường bên ngoài ra, tổng cộng bốn mươi sân bãi, từ lúc mặt trời mọc đến trước mặt trời lặn, tỷ thí trong mọi thời tiết, không hạn thời gian, cho đến khi phân ra thắng bại hoặc một phương nhận thua liên tiến hành trận tiếp theo.
Đến giờ phút này, đại hội võ lâm đã không hề đơn thuần là vì võ đạo Tiên Thiên cùng Sơn Hà Tiên Lô Đồ nữa, càng là một tràng tranh đấu bài vị giang hồ đỉnh phong.
Người có thể ở trên trận đại hội này đại phóng hào quang, một thân thậm chí môn phái kia, trong mấy chục năm tương lai nhất định sẽ nhận được tiếng tăm trên giang hồ.
Giờ khắc này, số vận võ đạo trong thành Nguyệt Châu kéo lên, khí huyết võ giả tác động sát khí, thậm chí khiến cho Dịch Thư Nguyên tựa như nhìn thấy trong thành tràn ngập từng đạo ánh sáng màu đỏ.