Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 158 - Chương 158: Cơ Duyên Ở Đâu? (2)

Chương 158: Cơ duyên ở đâu? (2) Chương 158: Cơ duyên ở đâu? (2)Chương 158: Cơ duyên ở đâu? (2)

Lúc này Hôi Miễn căn bản không coi Dịch Thư Nguyên trở thành một người tiên tu bình thường.

Giờ khắc này cõi lòng nhanh nhẹn nhạy bén của nó chớp động, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, ý thức được so với Sơn Hà Tiên Lô Đồ mờ mịt, chẳng lẽ trước mắt không phải là cơ duyên lớn nhất kiếp này của nó sao?

"Tiên trưởng, ta đã từng thấy qua bức họa ấy, bức họa này căn bản không phải phàm phẩm, trong tranh ẩn giấu thiên địa, cảnh trong bức họa kia không phải vật chết!"

"Nói không chừng, trong bức họa kia chính là một cái động thiên phúc địa!"

Hôi Miễn vừa nói ra những lời này, Dịch Thư Nguyên liền lắc đầu, xem ra nó cũng không thấy rõ ràng, nhưng nó quả thật đã nhìn ra vài phần chân ý, chỉ là hiểu sai ý.

Không ngờ thiên thần và âm thần cũng không nhìn ra cái gì, ngược lại là một con tiểu yêu quái lại có thể nhìn thấu Sơn Hà Tiên Lô Đồ, chỉ có thể nói con yêu quái này khẳng định cũng không tâm thường.

Nhìn thấy Dịch Thư Nguyên không nói chuyện, Hôi Miễn lót đuôi ngồi xuống trên mặt đất, cúi đầu xuống có chút thất vọng nói.

"Từ sau khi ta xem qua bức họa đó, trong mộng thỉnh thoảng đều có thể mơ thấy nó, mơ hơn một trăm năm... Thật ra ta cũng biết rất có thể cả đời này cũng không với tới được bức họa kia, nhưng chính là muốn có, chính là muốn... Lúc này mới nổi lên tâm tư không đứng đắn..."

Lần này có lẽ là lời nói thật rồi.

Dịch Thư Nguyên lật người lại, bay bổng từ trên cây trúc hạ xuống, cây trúc kia thì lại không ngừng đong đưa lắc lư chuyển động.

"Xem ra ngươi quả thật cũng không biết lai lịch của bức tranh này, như vậy đi, nếu như có duyên, qua mấy ngày nữa bức tranh này sẽ tới trên tay của ta..."

Hôi Miễn ngẩng đầu lên, mà Dịch Thư Nguyên mang theo mỉm cười nhìn mặt con chồn nhỏ lông xù.

"Nếu vô duyên, ta mang ngươi đến vừa đủ gần để xem tranh vẽ, như thế nào?”

Hôi Miễn có chút ngây người, nhưng theo bản năng gật đầu đồng ý.

"Tốt..."

Vốn định trực tiếp mở miệng thỉnh cầu cho mình đi theo bên cạnh, nhưng Hôi Miễn cũng không dám nói thẳng, sợ có mấy lời nói ra miệng sẽ không có bất luận đường sống gì.

Nhưng Hôi Miễn vẫn là lo lắng không yên hỏi nhiều thêm một câu. "Vậy, vậy mấy ngày này, ta có thể đi theo cùng tiên trưởng không?”

"Vậy thì đi theo ta đi, đừng quay về cái giếng nát kia nữa."

"Vâng!"

Hôi Miễn thoáng cái cảm thấy hưng phấn, sau khi nhảy người liền cầm gà quay lên, xum xoe nói.

"Tiên trưởng, mời ngài ăn!"

"Không cần, tự ngươi ăn đi..."

Tâm tình tiểu điêu biến hóa rất nhanh, lúc này đã cao hứng bừng bừng xé đùi gà xuống, còn phủi sạch sẽ bụi đất phía trên rồi đưa cho Dịch Thư Nguyên.

"Tiên trưởng, ngài ăn đi!"

Dịch Thư Nguyên suy nghĩ, vẫn là thò tay nhận lấy.

Thấy Dịch Thư Nguyên tiếp nhận, hình như tiểu điêu vô cùng vui vẻ, bản thân cũng tự kéo xuống một cái đùi gà gặm.

"Ừm, tiên trưởng, còn không có thỉnh giáo đại danh của ngài đâu!"

Dịch Thư Nguyên đang muốn trả lời, sau khi suy nghĩ một chút, vẫn là ý niệm trong đầu khẽ động, tản đi biến hóa trên người.

Chiêu thức này khiến cho tiểu yêu đang gặm đùi gà rõ ràng lại ngây ngẩn cả người.

"Kẻ hèn này tên Dịch Thư Nguyên, ngươi cũng không cần một mực gọi ta là tiên trưởng, kêu tiếng tiên sinh thích hợp hơn một chút."

Sáng ngày thứ hai, chủ tràng Thanh Long tựu như ngày đầu tiên cử hành đại hội võ lâm vậy, võ giả vây quanh nơi này có thể nói là người ta tấp nập.

Hiện giờ không riêng gì khu đất bằng đứng xem thi đấu, càng xây thêm rất nhiều đài cao để xem, thương nhân Nguyệt Châu nơi đó làm sinh ý vô cùng phong sinh thủy khởi.

Từ sau khi tỷ thí tới vòng mười thứ hạng đầu, mỗi một lần tỷ võ đều sẽ tiến hành ở chủ tràng Thanh Long trải đá xanh.

Trận địa này cũng không phải địa hình phức tạp gì cả, mà là một mảnh đá xanh cực lớn, chính giữa và vị trí tứ giác đều dựng đứng lên một cây gỗ thô cao sáu bảy trượng, khoảng hai tay ôm lại.

Lúc này trong chủ tràng đã có người đang tỷ thí.

Đánh nhau đã đến thời khắc mấu chốt, trong mắt Dịch Thư Nguyên, rất hiển nhiên một phương khí thế đang thịnh, một phương lại có chút không tập trung.

Trong tay A Phi là một cây côn hai đầu bọc thép, côn bổng trong tay phát ra từng trận tiếng rít, trường côn đảo qua, đối thủ vội vàng né tránh.

"Bành..."

Khúc gỗ thô bị đánh trúng lập tức hiện ra vết lõm đáng sợ, một côn này nếu đánh vào trên thân người sợ là có thể đánh nát người.

Đối thủ A Phi cầm trong tay một thanh trường kiếm, nhưng căn bản không tới gần được thân, mỗi lần đón đỡ cũng cảm thấy miệng tay đau đớn từng cơn.

Đối thủ vốn trên phương diện khí thế đã thua một đầu, nội tâm càng là đang sợ hãi.

Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có thể như vậy? Mạch Lăng Phi này không phải đã tổn hao rất nhiều nội lực rồi sao? Vì sao chiêu thức của y lại mãnh liệt như thế, tựa như hoàn toàn không cố ky nội lực?

"Đương —_——_ "

Giờ khắc này, A Phi nhìn ra đối thủ luống cuống liền thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi!

'Xem chiêu —~ "

Trường côn múa một mảnh ảo ảnh, vậy mà lại xuất kích tựa như thương pháp.

'Đương——' "Đương —_—" "Đương —_——_ "H

Đối thủ lấy trường kiếm đón đỡ, cánh tay sớm đã run lên, thời khắc A Phi lấy côn đột phá, chỉ kịp giơ ngang kiếm đỡ trước ngực.

'Gaooo—~ `

A Phi quát lên một tiếng, nội lực toàn thân bốc lên, đột phát một kích giống như bộc phát ra man lực cực lớn, trường côn chĩa vào thân kiếm đập đến ngực đối phương.

"Phanh —- "

"Ách..."

Trường kiếm rơi tay, người càng là bay rớt ra ngoài, trực tiếp rơi xuống bên ngoài tràng, rất nhiều người sợ hãi kêu lên vọt tới.

"Thiếu chủ —— Thiếu chủ ——" "Thiếu chủ!"

Biên giới tràng tỷ võ, một quan viên cao giọng tuyên cáo.

"Người thắng, Mạch Lăng Phi —— "

A Phi câm trường côn trong tay, chậm rãi phun ra một hơi trọc khí, nhìn một phương hướng dưới đài, bên đó cũng có hai người đang nhìn y.

Một người là Đoạn Tự Liệt cầm trường thương trong tay, một người nam tử lưng đeo đại đao đang mặc giáp mềm, tên là Trình Thủ Lương, là một gã võ quan triều đình.
Bình Luận (0)
Comment