Chương 167: Thu thêm kiến thức (1)
Chương 167: Thu thêm kiến thức (1)Chương 167: Thu thêm kiến thức (1)
Sau đó Dịch Thư Nguyên liên dẫn chủ đề về phía khác.
Trước đây lần đầu tiên tới, thật ra Dịch Thư Nguyên còn muốn hỏi sơn thần để hiểu rõ thêm một chút về phương diện tu hành, hôm nay đúng lúc mượn cơ hội bổ sung, hơn nữa sẵn dịp bên cạnh còn có thêm một lão cổ tùng đạo hạnh không cạn.
Một chút băn khoăn của Hoàng Hoành Xuyên là đúng, việc có liên quan tới "Oa oa', tốt nhất vẫn là không nên tuyên dương ra ngoài, ít nhất cũng phải đợi thật sự thay đổi càn khôn mới có khả năng buông xuống một chút cố ky.
Nhưng mà tùng ông cũng coi như hiểu rõ, kỳ danh của lão là Tùng Triều, ý là đứng ở trong núi nghênh đón ánh sáng mặt trời, là đại yêu tu hành hơn sáu trăm năm trên Khoát Nam Sơn, lúc đầu thân cổ tùng thậm chí đã có thụ linh gần ngàn năm.
Thời gian tùng ông ở trên Khoát Nam Sơn còn muốn lâu hơn so với sơn thân Hoàng Hoành Xuyên, mặc dù bị vây khốn ở chỗ này không thoát khỏi được hình dáng ra ngoài, nhưng đạo hạnh lại không hề bình thường.
Cho dù như vậy, từ lúc tùng ông tự mở linh trí đến nay chưa bao giờ hại người, thậm chí còn chưa từng chủ động làm tổn thương động vật trong núi, giống như một gốc cây đại thụ cổ xưa bất biến, cung cấp nơi trú cùng che chở cho không biết bao nhiêu sinh linh.
Dù là Hoàng Hoành Xuyên cũng phải kính lão tùng ông ba phần.
Ba người ngồi bên dòng suối uống trà đàm đạo, lúc nghe nói tới vào Kinh Trập lúc trước dường như có lôi kiếp phủ xuống, tùng ông cũng kinh hãi đổ một trận mồ hôi lạnh, lão lại hoàn toàn không phát giác được hôm Kinh Trập có kiếp số đánh xuống Khoát Nam Sơn.
Việc khiến tùng ông để ý tới trong đêm Kinh Trập, một là miếu sơn thân Hoàng Hoành Xuyên bị đánh.
Hai là oa oa chết, nhưng kỳ thật tinh quái trong núi hoạt động mạnh quá mức trong ngày mưa dông, đúng là có khả năng đưa tới sấm sét, lấy đạo hạnh của oa oa, không chịu nổi cũng rất bình thường.
Không ngờ còn có loại biến số quan trọng như là kiếp số.
Dịch Thư Nguyên không nói rõ ràng, Hoàng Hoành Xuyên cũng không nói ra, tùng ông liền cho rằng người gọi đến kiếp số chính là oa oa.
Mặc dù có chút vớ vẩn, nhưng thiên hạ cũng không thiếu cái lạ, là do oa oa thuộc dạng hiếm hoi bất phàm, hoặc là, bởi vì chính vết mực kia khiến nó bất phàm.
"Vậy nếu oa oa đầu thai thành công, coi như là trải qua một kiếp này, kiếp sau tu hành nhất định là một đường bằng phẳng rồi sao?"
Tùng ông bỗng nhiên ý thức được, lúc này oa oa vẫn còn đang ở trong kiếp số, cũng chỉ có chân chính đầu thai thành công, mới khả năng coi như là vượt qua thiên kiếp.
Kiếp số này quả thật huyền ảo, cũng nói rõ đầy đủ đặc thù của một phần cơ duyên ấy!
Tùng ông không che giấu hâm mộ trong giọng nói chút nào, lão tu hành nhiêu năm như vậy, mặc dù đạo hạnh ngày càng sâu, nhưng một đạo khảm lại kẹt mấy trăm năm, có đôi khi tu hành quả thật cũng cần một chút vận khí.
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, lắc đầu nói.
"Đường thành đạo, có thể đại khái xem rõ ràng đều cực kỳ khó được, nhưng nói một đường tu hành bằng phẳng chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, Kinh Trập vừa vang lên, chưa chắc đã là cuối cùng, nói không chừng chỉ là một điểm bắt đầu, có Kinh Trập, có lẽ còn có Xuân Phân, qua Xuân Phân chưa hẳn không có Thanh Minh..."
Những lời đó, thật ra là Dịch Thư Nguyên đang nói với chính mình.
"A2"
Tùng ông lập tức cả kinh, không khỏi theo bản năng nhìn tới hòm đá trong khe nước, cơ duyên này cũng không tùy tiện thu nhận được...
Hoàng Hoành Xuyên bên cạnh cũng cảm thấy da đầu có chút run lên, gã biết rõ Dịch Thư Nguyên đang nói cái gì.
Chẳng lẽ hai mươi tư tiết đều có một kiếp? Nếu Dịch tiên sinh nói như vậy, chỉ sợ là trong lòng đã có loại dự cảm này?
"Hai vị cũng không cần kinh hoảng, Dịch mỗ bất quá là thuận miệng nói mà thôi, chưa chắc đã là thật, mặc dù thật sự có, cũng không có gì phải sợ."
Tùng ông vừa mới thất thố cũng có chút lúng túng, lão quả thật có chút sợ thiên kiếp.
Dịch Thư Nguyên phát giác được loại trạng thái này của tùng ông, thậm chí có thể mơ hồ cảm giác được vài phần khí tức biến hóa, khí tức tự nhiên hơi có chút không hợp cùng với tùng ông trước đây.
Âm ầm...
Giữa nội cảnh tâm thần tựa như ẩn có tiếng sấm.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày, sau khi do dự một chút liền nhìn tới tùng ông, giống như muốn trấn an lúng túng trước đây của lão.
"Thật ra trừ khi làm chuyện xấu lọt vào trời phạt, vậy thì thiên kiếp chính là ứng với tu hành bản thân mà sinh, càng sợ lại càng có lòng ngăn cách, tâm thần bất ổn thì ý chí câu đạo liên không kiên cố, càng sợ hãi thiên kiếp quá, lại không biết...
"Có khả năng đã ở trong kiếp..."
Lão tùng ông thoáng cái ngây ngẩn cả người, một hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Đã ở trong kiếp, đã ở trong kiếp...
Hoàng Hoành Xuyên bên cạnh nâng chén không nói, ánh mắt chợt chú ý trên người tùng ông như có điều suy nghĩ, mà Dịch Thư Nguyên bên cạnh cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Một hồi lâu tùng ông mới thoáng khôi phục bình thường từ trong cơn thất thố, sau đó vừa liếc nhìn hòn đá trong suối, cảm khái nói.
"Nếu oa oa có thể mượn cơ hội này nhận được thân người tu hành, vậy thật sự là nhân họa đắc phúc."
"Thiên địa vạn vật đều có cơ duyên, mà Thiên Đạo lại chú ý nhân tộc."
"Người chính là vạn vật chỉ linh, từ nhỏ đã được trời ưu ái."
"Một đời tu hành này, càng gần con người lại càng tốt nhất, trong cỏ cây, nhân sâm tu được xấp xỉ hình người, có thể đi có thể trốn, hóa thân tuyệt diệu, trong thú vật, một nhánh khỉ vượn cũng thường thường pháp lực bất phàm."
"Bởi vì ghen ghét thân người tứ chi ảo diệu, mới có rất nhiều tà túy bí quá hoá liều!"
Nghe được tùng ông cảm khái, Hoàng Hoành Xuyên cũng không khỏi thở dài một câu.
"Cũng vì đó mà lạc lối"
Dịch Thư Nguyên đương nhiên biết chỗ tốt của thân thể con người khi tu hành, cho nên rất nhiều yêu vật đều hóa thành hình người.
Nhưng mà người cũng thường thường dễ bị hồng trân tiêm nhiễm nhất, bị thất tình lục dục chi phối, chỗ tốt chiếm được nhiều, chỗ xấu cũng không ít.
Mà lời nói của tùng ông cũng làm cho Dịch Thư Nguyên minh bạch một chút mấu chốt, chính là đến bây giờ tùng ông vẫn không thoát ra khỏi được thực thể.
Khó trách Dịch Thư Nguyên vẫn cảm thấy thân hình tùng ông có phần hư ảo, ban đầu hắn tưởng rằng do đạo hạnh của mình chưa đủ nên nhìn không rõ, hiện giờ sau khi nói chuyện sâu hơn mới hiểu được nguyên lai đây không phải chân thân.