Chương 17: Trẻ con gặp mặt không nhận ra (1)
Chương 17: Trẻ con gặp mặt không nhận ra (1)Chương 17: Trẻ con gặp mặt không nhận ra (1)
Dịch Thư Nguyên và A Phi ở lại mộ phần gần nửa ngày, dọn sạch hết đám cỏ dại xung quanh.
Lúc cảm xúc đến bi thống phi thường cường liệt, giờ phút này ngược lại đã dần dân hòa hoãn xuống, đây là tình cảm mãnh liệt truyền đến từ cỗ thân thể này, chỉ là cho dù bi thương đến như vậy, nhưng cho dù Dịch Thư Nguyên tận lực vơ vét ký ức, cũng không nhớ rõ được bộ dạng của phụ mẫu.
"Tiền bối, người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương..."
Thu thập xong cỏ dại trước mộ, A Phi rốt cục vẫn phải không nhịn được cẩn thận nói ra những lời này.
Dịch Thư Nguyên sờ sờ cái trán rách vì dập đầu, cũng là thở dài một tiếng, sững sờ xuất thần nhìn chằm chằm mộ bia.
Là ta chiếm cứ thân thể nhi tử của phụ mẫu trong phần mồ mả này, hoặc là hồn của người kia đã bay qua thế giới của hắn sống một đoạn nhân sinh của Dịch Thư Nguyên thì sao?
Dịch Thư Nguyên có một loại cảm giác như Trang Chu Mộng Điệp.
"Đi thôi, đi tới nhà ta...
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên đã biết rõ đường đi, quang cảnh lọt vào trong tâm mắt cũng mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc, đã không cần tìm được huyện Nguyên Giang trước, cũng không cần A Phi tìm đường nữa, hắn đứng dậy, đi về phía trước, A Phi tự nhiên cũng lập tức theo kịp.
"Tiên bối, ta cõng ngươi đi?"
"Không cần, ta muốn tự mình đi."
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn lại ngọn núi sau lưng, đạp trên đường núi vừa quen thuộc lại lạ lãm, bước từng bước đi về phía quê hương, chuyển tâm nhìn ra xa, bờ sông dưới núi, một cái thôn xóm ẩn theo khói bếp đã đập vào tâm mắt.
Giữa mấy đống cỏ khô ở cửa thôn, một đám hài tử đang vui đùa ầm ï chia làm hai bên, nặn bóng tuyết ném nhau kịch liệt, đủ các loại tiếng gọi non nớt "Ủa HAAA";'Xem bóng" ầm ï, tựa hồ như muốn mô phỏng khí thế hai quân đối chọi với nhau.
"Bên đó có người!"
"Ây da, ngươi còn ném?"
Không biết đứa bé nào hô một tiếng, bọn nhỏ lần lượt ngừng lại, nhưng cũng có hài tử không thu tay, chung quanh liền lập tức lại là một mảnh bóng tuyết qua lại.
Thẳng đến khi Dịch Thư Nguyên cùng với A Phi dọc theo đường núi đi tới phụ cận, đám hài tử ném tuyết kia mới chính thức dừng tay, nhao nhao tò mò nhìn người đến, lúc này trời còn đang rất lạnh cũng còn có người từ ngoài đến?
Dịch Thư Nguyên tâm tình lo được lo mất, theo bản năng sửa sang lại một chút tóc, để lộ ra ngũ quan, lấy tay tận lực chải vuốt chỉnh tê tóc dài buộc tạm ở sau lưng, thậm chí còn vuốt vuốt râu ria vướng víu, lúc đến cửa thôn, một đám trẻ con tất cả đều nhìn chằm chằm vào hai người, Dịch Thư Nguyên cũng ngừng bước chân lại.
“Nơi này là Tây Hà thôn sao?"
Tuy rằng cảm giác quen thuộc trong trí nhớ đã nói cho Dịch Thư Nguyên biết đáp án, nhưng hắn vẫn hỏi một câu.
Một đứa trẻ lớn hơn một chút nhìn chung quanh, mở miệng hồi đáp.
"Đúng vậy, các ngươi là ai? Tới thôn của chúng ta làm cái gì?"
Cũng có hài tử tò mò nhìn cái trán Dịch Thư Nguyên, nói nhỏ cùng với đồng bọn bên cạnh.
"Đầu của hắn bị làm sao vậy?”
Trong lòng Dịch Thư Nguyên hiện lên tình cảm phức tạp, bờ môi run nhè nhẹ, một câu "Về nhà" không nói ra được khỏi miệng.
"Nhà Dịch Hàn Lâm là ở trong nơi này sao?"
Một đám tiểu hài tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn là đứa hài đồng kia trả lời một câu.
"Người trong thôn ta đều biết, không có ai gọi là Dịch Hàn Lâm... Nhà của Dịch bá bá cũng không có ai gọi là như thế này đúng không nhỉ?"
Nửa câu đầu của hài tử là tiếng đáp trả, nửa câu sau là một câu hỏi thăm xác nhận với đồng bạn bên cạnh, mấy người hài tử liên tục gật đầu, nhưng lời nói cũng bị Dịch Thư Nguyên nghe được, hắn nhớ tới chữ trên bia mộ, lại thử nghiệm hỏi một câu.
"Vậy, Dịch Bảo Khang thì sao?"
"A, Dịch bá bá a, ta biết rõ, để ta dẫn ngươi đi!"
Đứa trẻ hồn nhiên, dẫn theo Dịch Thư Nguyên cùng A Phi cùng nhau đi vào trong thôn, những hài tử khác cũng hoạt bát lanh lợi đi theo sát bên cạnh.
Tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên không ngừng đảo qua trong thôn, nhìn qua tường viện hoặc là hàng rào, qua những ăn nhà thấp thỉnh thoảng lộ ra đống cỏ khô, có rất nhiều điểm quen thuộc, nhưng cũng có thêm nhiều điểm lạ lẫm, có người lớn đi qua, hoặc là mở cửa viện ra ngoài, nhìn thấy đều hỏi một câu.
“Hai người này là ai vậy? Đi tới đây làm cái gì?"
Lúc này bên trong đám hài tử luôn có người phía sau tiếp trước trả lời lại.
"Khách từ bên ngoài đến, đi tới nhà Dịch bá bá -"
"Là tới thăm viếng đấy - " Loại thời điểm này Dịch Thư Nguyên cũng không biết nói cái gì, chỉ là thỉnh thoảng chắp tay với thôn nhân một chút, người trong thôn thấy hai người hữu lễ, sắc mặt hiền lành, cũng chỉ hơi chú ý, nhưng cũng có người lớn tuổi nhíu mày, hình như cảm thấy một người trong đó có cảm giác hơi chút quen thuộc.