Chương 171: Ngọc Kinh (1)
Chương 171: Ngọc Kinh (1)Chương 171: Ngọc Kinh (1)
Lúc Dịch Thư Nguyên và Ngô Minh Cao cùng nhau rời khỏi thư phòng của Huyện lệnh, tâm tình Ngô Minh Cao khoan khoái dễ chịu, còn Dịch Thư Nguyên chỉ có thể nói là biểu cảm bình tĩnh, trong lòng còn có một chút cảm giác vỡ mộng.
Sau khi được chứng kiến tạo nghệ thư pháp chân chính của Dịch Thư Nguyên, Lâm Tu ngoại trừ không hề keo kiệt cực lực khen ngợi ra, còn biểu thị lúc trước đã sơ sót chỉ coi trọng việc biên soạn huyện chí, về sau nhất định sẽ thường xuyên tới tìm Dịch Thư Nguyên nghiên cứu thảo luận.
Khá lắm, Dịch Thư Nguyên cảm thấy những lời này tuy rằng đều là lời tốt, nhưng sau này hắn muốn lười biếng chẳng phải là sẽ khó khăn hơn sao?
Đợi Ngô Minh Cao và Dịch Thư Nguyên cùng nhau trở lại kho sách, người phía trước vẫn chưa rời đi, Dịch Thư Nguyên vừa sửa sang lại án thư, vừa tò mò nhìn y.
"Ngô đại nhân, bên đó không có công vụ gì bận rộn sao?"
Ngô Minh Cao không có trả lời, mà đi đến trước thư án giúp đỡ Dịch Thư Nguyên, cùng nhau sửa sang lại trang giấy, vừa sửa sang lại còn vừa tán thưởng.
"Đúng là chữ tốt, chữ tốt, thư pháp tiên sinh lại có tiến bộ rồi, hoặc là lúc tới huyện nha, tiên sinh chỉ bất quá là tiện tay viết một vài chữ mà thôi..."
Ngô Minh Cao nhìn Dịch Thư Nguyên sửa sang trang giấy không lên tiếng, trong lòng không khỏi nổi lên một chút gợn sóng.
Thư pháp đạt đến loại cảnh giới này đã rất khó có được, thật sự rất khó tưởng tượng rằng Dịch tiên sinh trong khoảng thời gian ngắn này vẫn luôn cố gắng cho giỏi hơn.
Nhìn biểu cảm Ngô Minh Cao vậy có chút nhăn nhó, Dịch Thư Nguyên cũng nói một câu.
"Đợi Dịch mỗ khắc xong con dấu, chắc chắn sẽ viết một thư văn khác tặng cho Chủ bộ đại nhân.”
Ách, thực tế con dấu đã khắc xong rồi, nhưng mà Ngô Minh Cao không biết, nghe vậy trên mặt lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Ai nha, vậy phải làm như thế nào đây cơ chứ... Nhưng mà nếu như Dịch tiên sinh đã nói như vậy, Ngô mỗ sao tiện từ chối cho được!"
Dịch Thư Nguyên nhìn bộ dáng Ngô Minh Cao, thật sự là nhịn không được nói.
"Ngô đại nhân, thần thái này của ngài, cũng quá mức làm ra vẻ rồi!"
"Ha ha ha ha ha ha ha...'
Ngô Minh Cao cười ha hả.
Đợi đến lúc tiếng cười của Ngô Minh Cao dần dần dừng lại, Dịch Thư Nguyên mới mang theo cảm khái nói.
"Thật ra thư pháp của Dịch mõ, đúng là trong khoảng thời gian này mới có tiến bộ hơn."
Ngô Minh Cao nghe vậy hơi sững sờ, sau đó mặt lộ vẻ kinh hãi, vậy mà thật sự là tiến bộ trong khoảng thời gian này? Chỉ là Dịch Thư Nguyên lại tiếp tục nói.
"Nhân sinh trên đời, rất nhiều người đều cảm thấy bình yên tâm thường vô vi, có người lại cảm thấy không thú vị, có người cảm thấy hạnh phúc, chỉ là dưới sự bình yên này, người người đều có linh quang chớp động."
"Có lẽ là một giấc mộng đẹp lúc nhàn hạ, có lẽ là kinh hỉ giữa một lúc ngẫu nhiên, cũng có lẽ giống như Lâm đại nhân lâm vào cảnh lưỡng nan lúc lựa chọn giải oan vì dân..."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên nhìn Ngô Minh Cao.
"Thư pháp của Dịch mỗ cũng là như thế, khắc sâu hết thảy ảnh hưởng của những thứ nhìn thấy hay nghe thấy và trải nghiệm, có thể đến loại cảnh giới này, bất quá chỉ là hòa hợp vào bên trên giấy mà thôi!"
Ngô Minh Cao không cười, y nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy giữa hai người có một đạo rãnh trời ngăn cách bọn họ.
Đây là khoảng cách Ngô Minh Cao tự nhận không cách nào với tới, nhưng có lẽ đây là lý do tại sao Dịch tiên sinh bất phàm, cũng là vì sao thư pháp của Dịch tiên sinh có thể đạt tới loại cảnh giới này đi!
Trong các đạo, các danh gia cổ xưa giống như những ngôi sao rực rỡ, Dịch tiên sinh này tương lai hẳn là một ngôi sao trong đống sao dày đặc ấy!
Ngô Minh Cao có chút cảm khái nói một câu.
"Ngô mỗ thụ giáo!"
Dịch Thư Nguyên mỉm cười.
"Ngô đại nhân, Dịch mỗ chỉ là có chút cảm xúc nên nói ra thôi, cũng không có nói dạy điều gì."
"Ừm, ta sẽ không quấy rầy tiên sinh nữa, tiên sinh nhớ khắc một con dấu nha."
"Không quên được!"
Dịch Thư Nguyên dở khóc dở cười đáp ứng một câu, sau đó cùng Ngô Minh Cao thi lễ lẫn nhau một cái, đưa mắt nhìn y rời khỏi kho sách.
Sau đó Dịch Thư Nguyên cũng sửa sang lại trang giấy trên bàn hoàn tất, ngồi trước bàn lấy tay chống mặt.
Hôi Miễn chui ra từ trong quần áo Dịch Thư Nguyên, lại bò tới đầu vai, nhìn Dịch Thư Nguyên đang ngẩn người, không khỏi hiếu kỳ nói. "Tiên sinh sao thế?"
"Không có gì, nghĩ đến sự tình từ nay về sau..."
Sau khi lăng thần như vậy một hồi, Dịch Thư Nguyên lại lấy ra khối Ô Mộc kia đặt trên tay chơi chơi, lật qua bên này rồi lại lật lại bên kia...
Hôi Miễn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, dường như nhìn thể nào cũng không chán.
Thời gian dần qua, Dịch Thư Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Trạng thái lúc này của Dịch Thư Nguyên giống như ngày đó lần đầu tiên chân chính phun ra nuốt vào linh khí thiên địa, lấy tay chống cằm dựa vào bàn ngủ, nhưng hiển nhiên hắn cũng không phải đang ngủ, cũng không giống như là đang tu luyện.
Thời gian bất tri bất giác lại đến buổi tối, tối nay mây đen che khuất trăng sao, bên trong huyện Nguyên Giang ngoại trừ vài ngọn đèn dầu có thể nhìn thấy le lói, những nơi còn lại đều lộ ra ảm đạm không ánh sáng.
Hôi Miễn rất đúng mực, lẳng lặng nằm ở bên cạnh bàn chờ, không phát ra một điểm động tính.
Giờ phút này trong lòng Dịch Thư Nguyên đang nhớ lại cảm giác đứng trên đường cạnh vũng nước ngày đó, nhớ lại một đám sương mù mơ mơ hồ hồ mông lung chỗ sâu trong tâm thần, tựu như cùng đối chiếu với nhau, tâm cảnh của Dịch Thư Nguyên cũng là một mảnh lờ mờ.
Bên ngoài kho sách, ánh trăng nguyên bản bị mây đen che mất chậm rãi hiện ra, mà bên trong tâm thần Dịch Thư Nguyên cũng giống như mây đen dân dần hiển lộ, chiếu ra ánh sáng sáng ngời.
Dưới sương mù mông lung là một mảnh màn nước hơi rung động, theo rung động dần dần bình tĩnh, trong nước phản chiếu ra tưởng tượng của Dịch Thư Nguyên, một tay câm một chiếc quạt đặc biệt từ từ mở ra.
Trên mặt quạt này có văn tự, cũng có hình vẽ, có sơn thủy cũng có người, có người có chim cũng có thú vật, có nam có nữ cũng có già có trẻ...
Dịch Thư Nguyên mở mắt, trong lòng đã có một cái khái niệm rõ ràng đối với cây quạt mà mình muốn, cây quạt này chỉ có thể dựa vào chính mình để làm, chính mình tự vẽ.
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên thay đổi tư thế một tay chống cằm, nhập lại cúi đầu nhìn Ô Mộc trong tay, dĩ nhiên là không thể thiếu cây thước này!
Cây thước trong tay hắn cùng thước đập trên công đường huyện nha thật ra là một loại, chỉ là trong tay người khác biệt thì cách gọi cũng khác biệt, tư cách là một người kể chuyện, sao có thể không có một cây thước gõ nhịp của chính mình được chứ?
"Chậc chậc, nếu như làm ra hai kiện đồ vật này xong, trong tương lai chúng có thể được Dịch Thư Nguyên ta luyện thành bảo bối gì đấy, cũng rất không tệ! Không, không chỉ là không tệ, suy nghĩ một chút thôi cũng làm cho người ta vô cùng hưng phấn!"
Dịch Thư Nguyên thì thào tự nói, tưởng tượng thấy bộ dạng chính mình cầm một cây quạt vừa đi vừa quạt.
Nghĩ đi nghĩ lại bỗng nhiên nhíu mày, ôi vãi lông, tại sao trong đầu ta xuất hiện cảnh tượng Âu Dương Khắc chứ, nhanh chóng cút ra khỏi đầu của tai
Đôi khi sức tưởng tượng quá mức phong phú, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt nha.
"Lúc không có chuyện gì làm, tốt hơn hết vẫn là an tĩnh lại vậy..."