Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178: Trời Đổ Mưa Quái Dị (2)

Chương 178: Trời đổ mưa quái dị (2) Chương 178: Trời đổ mưa quái dị (2)Chương 178: Trời đổ mưa quái dị (2)

Quạt xếp trong tay Dịch Thư Nguyên hơi run lên, màn mưa ngay trước người cách hắn không xa bị quét ra, nhưng bên ngoài chỉ còn lại có một mình Dịch Thư Nguyên, tự nhiên không có ai chú ý tới điểm này.

Dịch Thư Nguyên nghiêng tai lắng nghe quan sát trời mưa, lại không nghe thấy âm thanh kia nữa.

"Ngươi có nghe thấy âm thanh vừa nãy không?"

Hôi Miễn cẩn thận thò ra khỏi cổ áo Dịch Thư Nguyên.

"Tiếng sấm? Rất đáng sợ..."

Yêu quái, nhất là yêu quái đạo hạnh không đủ, tự nhiên liên cực kỳ e ngại tiếng sấm, điểm này dù là Hôi Miễn cũng không ngoại lệ.

"Vị khách quan kia, bên ngoài mưa lớn, sao không vào trong cửa hàng tránh tạm một chút? Vạt áo của ngươi cũng bị ướt mất rồi..."

Dịch Thư Nguyên nghe thấy liên liếc mắt nhìn qua, chính là chủ của cửa hàng vải, trên mặt y mang theo nụ cười, hiển nhiên cực kỳ cảm kích đối với trợ giúp lúc trước của Dịch Thư Nguyên.

"Nếu không phải khách quan vừa rồi hỗ trợ, vải vóc của ta nhất định là không kịp cất toàn bộ vào trong, vải bị ướt khẳng định liền không còn tốt rồi!"

Dịch Thư Nguyên cười lắc đầu.

"Đa tạ hảo ý của chủ tiệm, nhưng mà không cần, tại hạ thích nhìn xem trời mưa."

'Mưa có cái gì hay mà nhìn... Trận mưa này tới cũng nhanh, lại còn to nữa, thật sự không phải là mưa gì tốt."

Chủ tiệm trong lúc nói chuyện cũng nhìn tới bầu trời, Dịch Thư Nguyên nghe vậy ngược lại là nhìn người này nhiều thêm vài lần.

"Mùa hè còn chưa có tới đâu đấy, vậy mà đã bắt đầu mưa rồi, nhưng mà những năm nay thời tiết luôn luôn có chút kỳ lạ, ê ê ê, đừng có vẩy nước vào vải vóc của ta..."

Chủ quán nửa câu đầu vẫn còn đang nói chuyện đối với Dịch Thư Nguyên, nửa câu sau là thấy những người tránh mưa trong tiệm dậm chân rũ quần áo ướt, chủ quán thấy vậy liền nhanh chóng tiến tới.

Dịch Thư Nguyên quay đầu tiếp tục nhìn lên bầu trời, âm thanh vừa nãy cũng không phải là ảo giác, hẳn là có liên quan cùng trận mưa này.

Dịch Thư Nguyên kéo tay áo trái lên, vươn tay ra ngoài mái hiên tiếp một chút nước mưa, sau đó thu hồi tay lại tỈ mỉ tường tận xem xét nước mưa trong bàn tay, cũng không khác nhau quá lớn so với mưa bình thường.

Trong bộ phận cửa hàng, có nữ tử trẻ tuổi hỏi gì đó với chủ quán, chủ quán nhìn Dịch Thư Nguyên sau đó chỉ lắc đầu nói nhỏ đáp lại.

Dịch Thư Nguyên chỉ cho là không nghe thấy những thứ này, hất đi nước mưa trong tay, vỗ vỗ quần áo cũng đi vào bên trong cửa hàng, tiếng nói chuyện bên trong cũng lập tức ngừng lại.

"Chỗ của ngươi chỉ bán vải vóc hay là vừa bán vải vừa có thể may quần áo?"

Dịch Thư Nguyên nghĩ tới thuật Nạp Tàng.

Lúc trước ở bên cạnh khe núi cũng đã nói đến một chút những thứ này, mà Hôi Miễn cũng biết thuật đó, trên tiên đạo cũng có cách nói Nạp Tàng Càn Khôn.

Bản thân pháp thuật này cũng không tính rất khó học được, nhưng rất có khảo nghiệm về lực khống chế, cũng cần một vật căn bản để dựa vào.

Ví dụ như rất nhiều yêu tu đạt đến cảnh giới nhất định, ưa thích mang thứ gì đó nuốt vào trong bụng, thứ dựa vào đúng là càn khôn trong bụng, hơn nữa là một bộ phận thân thể, cũng tiện nắm giữ.

Tiên tu thật ra cũng có thể thao tác như vậy, thậm chí cũng không thiếu người làm cách này.

Nhưng Dịch Thư Nguyên vẫn là không quá làm ra được việc ấy, hắn dự định đi theo con đường thông thường, cũng là con đường tiên đạo cao nhân bình thường.

Dù sao pháp lực của Dịch Thư Nguyên cũng tự giác ứng với tâm mà động, nhất định có thể nhẹ nhõm nạp tàng trong tay áo.

Về bản chất để thứ đồ gì trong tay áo hay là bên trong túi cũng là bình thường, chỉ bất quá lấy diệu pháp gia trì tay áo, khiến cho nó có thể chứa nạp nhiều hơn nữa.

Đương nhiên cũng có luyện chế các loại bảo vật như là túi càn khôn, chỉ là chất liệu cần thiết của loại bảo vật này dường như khó có được hơn so với những vật cùng loại khác, Dịch Thư Nguyên hiển nhiên cũng không có.

Huống hồ, Dịch Thư Nguyên cảm thấy mình cũng nên may một bộ quần áo mới rồi, y phục trên người vẫn là quần áo cũ từ đời trước lưu lại.

Nghe có sinh ý để làm, chủ quán lập tức tỉnh táo tinh thần.

"Có thể may có thể may, khách quan có thể may quần áo theo số đo thực tế, ta vừa có thể bán vải vóc cũng có thể may quần áo theo đúng kích cỡ thân hình, nếu như khách quan muốn may thì chỉ cần chọn vải vóc, ta sẽ đo đạc giúp ngài."

"Được, trước đo kích thước cho ta đi."

"Được rồi, khách quan ngài giơ tay lên một chút!" Dịch Thư Nguyên giơ hai tay ra, mặc kệ chủ quán dùng dây nhỏ đo đạc thân thể của hắn, những người khác tránh mưa trong tiệm cũng đang nhìn một màn này, còn có người khách nữ nhịn không được cao thấp quan sát rồi xì xào bàn tán.

"Ừm, khách quan này, thân hình của ngài thật cân xứng, ngài yên tâm, ta nhất định làm ra xiêm y vừa người với ngài, vải vóc ngài muốn dùng là dạng gì, vải trên kệ cùng với treo trên tường đều có thể nhìn xem."

Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua chung quanh, hạ tay xuống để cho chủ quán đo đạc độ rộng, tiện tay dùng cây quạt chỉ vào thớ vải màu xanh nhạt cùng màu đen bên kia.

"Liền hai loại màu sắc này để may một bộ đi, mặt khác lại làm thêm một cái áo khoác."

Chủ quán vừa nghe thì vẻ mặt lập tức càng cười tươi hơn, xem xét màu sắc Dịch Thư Nguyên chỉ, tuy rằng chất vải không phải là tơ lụa gì, nhưng hai bộ chỉnh tê như vậy cũng đã có thể lợi nhuận được một khoản rồi.

"Khách quan yên tâm, vừa nãy ngài còn giúp ta dọn vải, ta nhất định sẽ may cho ngài thật tốt, giá cả ấy à, theo số lượng vải vóc lại tăng thêm một phần tiền công thì như thế nào?”

"Ừ, rất công bằng."

Dịch Thư Nguyên xác nhận yết giá của hai loại vải vóc, giá cả cuối cùng có lẽ chưa tới một lượng bạc.

Mặc dù đối với bách tính bình thường mà nói vẫn rất là quý, nhưng Dịch Thư Nguyên cảm thấy một bộ quần áo kia mình ít nhất sẽ mặc rất nhiều năm, vẫn là thoáng nên làm cho tốt một chút.

Về phần chủng loại hàng dệt tơ lụa sáng bóng hiện ra trên khay chứa đồ đằng kia cũng không cần phải mua nữa, một là quá rêu rao, hai là ... mua không nổi.

Cơm mưa khởi đầu chỉ kéo dài một vài khắc chuông liên dần dần nhỏ đi, rất nhiều người tránh mưa cũng không đợi mưa hoàn toàn tạnh thì đã đi rồi, Dịch Thư Nguyên cũng là một người trong số đó.

Bởi vì Dịch Thư Nguyên hiểu rõ loại trạng thái mưa phùn này ít nhất sẽ còn kéo dài liên tục vài canh giờ, hắn sẽ không lãng phí thời gian chờ ở bên trong cửa hàng vải.
Bình Luận (0)
Comment