Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 192 - Chương 192: Tân Y Quạt Trắng, Thước Gõ Ẩn Tàng (2)

Chương 192: Tân y quạt trắng, thước gõ ẩn tàng (2) Chương 192: Tân y quạt trắng, thước gõ ẩn tàng (2)Chương 192: Tân y quạt trắng, thước gõ ẩn tàng (2)

Rượu này vừa vào miệng, một cỗ cảm giác cay nóng cùng tinh khiết và mùi thơm đồng thời trùng kích khoang miệng.

Đợi sau khi nuốt xuống, càng có nhiệt lưu khuếch tán trong dạ dày, khiến cho tầng da bên ngoài thân nổi lên một tâng mồ hôi rịn, hơi nóng nhưng lại thoải mái.

"Hảo tửu!"

"Uống thật ngon!"

"Huynh trưởng, rượu này không rẻ phải không?”

"Người khác tặng cho, không biết giá cả thế nào."

"Ta cũng muốn, ta cũng muốn uống!"

A Bảo náo loạn lên.

"Trẻ con uống rượu cái gì?"

"Ta vẫn muốn uống..."

Bên trong nhà chính vui chơi một trận, tiếp theo mọi người bắt đầu gắp rau ăn cơm.

Tuy rằng nhìn dáng vẻ rượu này không yếu, nhưng có thể khiến mọi người đều say hay không thì chưa rõ.

Triệu thị cùng Lý thị là hai người nữ lưu không biết uống rượu, mà rõ ràng cũng uống cạn sạch một chén.

Chẳng qua là khi đã ăn đồ ăn không sai biệt lắm, người Dịch gia thực sự hầu như cùng nhau say ngã xuống trước bàn, không giống như là uống say, càng giống như là ăn say hơn.

Ngoại trừ A Bảo, cũng chỉ có Dịch Thư Nguyên còn ngồi ngay ngắn ở trước bàn.

"Bá gia gia, mẫu thân bọn họ làm sao thế?"

"Uống rượu say chứ sao."

Dịch Thư Nguyên nhìn bát cơm của A Bảo, nghiêm mặt nói.

"Còn lại mấy miếng cơm ăn nốt đi, để ta gắp cho ngươi chút thịt cá."

Dịch Thư Nguyên dùng chiếc đũa cạo lớp da cá bên trên gắp một miếng thịt, chấm chút tương trấp màu đỏ sau đó đưa tới trong bát A Bảo.

Nhìn A Bảo lùa sạch sẽ cơm trong bát, lúc này Dịch Thư Nguyên mới nở nụ cười, sau đó đứng lên nói.

"A Bảo, tiếp theo liên nhớ kỹ những lời của bá gia gia nói, biết không?”

A... A Bảo không rõ ràng cho lắm.

"Bá gia gia phải đi rồi, lần này đi không biết lúc nào có thể gặp lại, những số tiền này là Bá gia gia tích lũy, kêu gia gia nãi nãi của ngươi cất kỹ..."

Dịch Thư Nguyên trượt ra một túi tiền từ trong tay áo, đặt ở trên bàn cạnh bên người Dịch Bảo Khang.

Trong túi tiền có tổng cộng năm mươi lượng bạc, coi như là cực hạn Dịch Thư Nguyên có thể lấy ra lúc này.

Dịch Thư Nguyên nhìn nhìn chằm chằm A Bảo, cười nói.

"Gia gia của ngươi là người tốt, nhưng có đôi khi tính tình quá chất phác, nãi nãi của ngươi thi thoảng hung hăng một chút nhưng tính toán tỉ mỉ là một người có thể quản được việc nhà, chỉ có điều không nên quá hà khắc đối với con dâu, Ngọc Liên là một hài tử hiếu thuận ngoan ngoấn.'

Nói như vậy xong, Dịch Thư Nguyên lại giống như vui đùa nói thêm một câu.

"Còn ngươi nữa, tờ giấy phụ thân ngươi cất đi kia, có thể một mực lưu lại, nhưng mà ngày nào đó nếu như y thật sự muốn bán, cũng không thể bán giá thấp được... !"

"Tốt rồi, bá gia gia đi đây, ngươi không được đi ra ngoài chạy loạn, chờ mấy người mẫu thân bọn họ tỉnh lại rồi đi chơi."

Dịch Thư Nguyên đến gần A Bảo, vuốt vuốt đầu A Bảo, tiếp đó đi ra ngoài nhà chính.

Một đạo quầng trăng mờ lóe lên trên xà nhà, trong chốc lát đã lẻn đến trên người Dịch Thư Nguyên, A Bảo căn bản là không thấy rõ.

"Bá gia gia -" A Bảo kêu lên một tiếng, Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn nó.

"Vậy, vậy ngài có về ăn cơm tối hay không?”

Dịch Thư Nguyên lắc đầu.

"Không ăn."

Dịch Thư Nguyên rời khỏi nhà chính, đi vào phòng của mình.

Lúc đi ra, bên trong đã mặc áo đạo xanh nhạt, khoác vào áo khoác màu đen, khăn nho trên đầu cũng đổi thành dùng dây lụa buộc búi tóc lại, tóc theo đó xõa xuống.

'Bá gia gia?

A Bảo chạy tới cửa nhà chính, trợn to mắt nhìn một bộ trang phục toàn thân của Dịch Thư Nguyên, có chút nhận không ra.

"Bá gia gia đi đây, đừng có chạy lung tung!"

"A...

Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, đi về phía ngoài viện, sau khi đi ra liền đóng cửa viện lại, sau đó cất bước thản nhiên, bước chân thư thả đi đến phương xa.

Người đi tới bên ngoài, từng màn chuyện xưa liền không ngừng hiện ra trong đầu Dịch Thư Nguyên, có hết thảy việc phát sinh sau khi trở vê, cũng có từng ly từng tý chuyện hồi trẻ con.

Vào lúc này ký ức đã từng mơ hồ lại trở nên rõ ràng, ngay cả phụ mẫu mông lung không rõ hình như cũng trở nên rõ ràng hơn...

Một cây quạt giấy từ trong tay áo trượt xuống trong tay.

Quạt xếp "Xoẹet-' một cái xòe ra trong tay Dịch Thư Nguyên, mặt quạt chập chờn mang theo từng đợt gió mát.

"Người thường nói, tu tiên xuất thế quên mất phàm trần, ta vừa hay ngược lại, trái lại càng lúc càng rõ ràng, ha ha ha. . ."

Dịch Thư Nguyên cười, không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn!

Lúc Dịch Thư Nguyên nhắc nhở A Bảo, những người Dịch gia hoàn toàn chính xác đã say, nhưng lại tựa như đang mơ một giấc mơ.

Mơ thấy mình say, mơ thấy mình nằm ở bên cạnh bàn, mơ thấy đại bá dặn dò A Bảo ở đó, tuy rằng say nhưng lại nghe được rõ ràng.

Dịch Bảo Khang như thế, Dịch Dũng An như thế, Triệu thị và Lý thị cũng là như thế.

A Bảo nghe Dịch Thư Nguyên nói, cũng không chạy loạn ra ngoài, liên một mình chơi ở bên trong nhà.

A Bảo thấy kỳ quái, bình hồ lô kia đi đâu rồi, dẫu sao cũng không thấy bá gia gia cầm đi, cũng sẽ thỉnh thoảng tìm xem tiểu yêu phải chăng đang ở bên trong nhà, càng thi thoảng bò lên trên ghế cầm một chút đồ ăn thừa vừa ăn vừa chơi.

Rốt cuộc, trọn vẹn hơn một canh giờ sau, Dịch Bảo Khang là người thứ nhất tỉnh lại.

"Tỉnh tỉnh, tỉnh lại nào? Thế nào lại đều uống rượu say hết thế này? A Bảo, bá gia gia của ngươi đâu?"

Lúc này A Bảo đang cầm nhánh cây cưỡi ngựa trong sân đăng đăng đăng chạy tới, nằm ở trên khung cửa nói.

"Bá gia gia đi rồi, nói không trở lại ăn cơm tối!"

Đám người Triệu thị cũng đã tỉnh lại, người phía trước đã nắm lấy túi tiên trên bàn, vừa mở ra nhìn qua liền thấy từng thỏi từng thỏi bạc.

Triệu thị cầm lấy túi tiền đi tới trước cửa, nhìn ra bên ngoài, tiếp đó kéo tôn nhi vào trong phòng.

"Bá gia gia của ngươi có nói gì đó với ngươi không?” Dịch Dũng An và đám người Lý thị cũng đều nhìn A Bảo, khiến cho hài tử lập tức có chút khẩn trương.

"Nói, nói rất nhiều, nói... Nói gia gia rất tốt, nãi nãi cũng rất tốt, phụ mẫu cũng rất tốt, ta, ta quên mất òy. . .

"Ai nha, bá gia gia không phải đã kêu ngươi phải nhớ kỹ sao? Làm sao đảo mắt lại quên đi rôi?"

"Vừa nãy vẫn nhớ kỹ..."

Thật ra trẻ con cũng chính là nhất thời căng thẳng nghĩ không ra, hòa hoãn một chút liền lại có thể nhớ lại.

Nhưng mà A Bảo nhớ hay không thật ra đều không sao cả, bởi vì thật ra người Dịch gia đều nghe được.
Bình Luận (0)
Comment