Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195: Thanh Lâm Kỳ Cảnh (1)

Chương 195: Thanh lâm kỳ cảnh (1) Chương 195: Thanh lâm kỳ cảnh (1)Chương 195: Thanh lâm kỳ cảnh (1)

Thôn dân thấy người xứ khác ăn mặc nho nhã đứng ở bên ngoài hình như có chút sợ hãi, một người hơi lớn tuổi bên trong đám người mở miệng nói chuyện.

"Người xứ khác chớ sợ, chúng ta cũng không phải là kẻ hung ác, chỉ là sợ người xấu tiến vào trong thôn trại mà thôi, đến đến đến, mời vào bên trong!"

Dịch Thư Nguyên biểu hiện ra một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là tiến vào cửa lớn của thôn trại.

"Đa tạ đa tạ.....

Dịch Thư Nguyên vừa chắp tay vừa cảm tạ.

Lúc cửa thôn lần nữa được chậm rãi đóng lại, Dịch Thư Nguyên cũng liên tiếp quay lại nhìn, biểu hiện ra một chút bất an.

Cả đám thôn dân quan sát cao thấp Dịch Thư Nguyên, cũng không nhìn thấy hắn có binh khí gì.

"Người xứ khác, gia hương của ngươi ở đâu, sao lại đi xa nhà vậy?"

Mặc dù đã cho Dịch Thư Nguyên tiến vào, nhưng hiển nhiên đề phòng của mọi người vẫn không bỏ xuống, một đám người vây ở bên cạnh không hề tản đi, còn bày tư thế đặt ra nghỉ vấn.

Dịch Thư Nguyên vội vàng đưa tay duỗi vào trong ngực, móc móc một lát liền móc ra một phần văn thư.

"Tại hạ quê quán ở Nguyệt Châu, đây là lộ dẫn."

Mặc dù Đại Dong có quy định lộ dẫn, nhưng thật ra trên vấn đề quản lý thứ này vẫn là tương đối buông lỏng, cũng chỉ có gặp gỡ một ít tình huống đặc biệt mới có thể điều tra nghiêm túc.

Nhưng có lộ dẫn khẳng định thuận tiện nhiều hơn so với không có lộ dẫn, ví dụ như loại thời điểm này.

Lộ dẫn Dịch Thư Nguyên lấy ra thật ra chỉ có ấn ký của huyện Nguyên Giang.

Nhưng mà Dịch Thư Nguyên biết biến phép nha, lúc mở lộ dẫn ra, bên trên đã có thêm ấn ký của Ngô Châu, còn có thêm ấn ký của 4-5 huyện khác nữa.

Điều ấy khiến cho phần lộ dẫn này vô cùng đây đủ và chính thống, bởi vì có rất nhiều con dấu của quan phủ.

Thật ra người trong thôn trại cũng xem không hiểu văn thư cùng con dấu của quan phủ, chỉ là có một vật như vậy, vẫn để cho người trong thôn trại cảm thấy thoải mái hơn không ít. "Đây là lộ dẫn sao?”

"Nhiều dấu ấn như vậy?"

Dịch Thư Nguyên thấy lộ dẫn truyền đến truyền đi trong một đám người, hắn liền giải thích.

"Tại hạ là một người kể chuyện giang hồ, đi tương đối nhiều nơi, thời gian lưu lại cũng tương đối dài, không khỏi phiền phức, nhiều khi sẽ chuẩn bị lộ dẫn. ..... Ây, cẩn thận không làm hỏng mất. ... -“

Lão giả lấy lại lộ dẫn từ một người trẻ tuổi, tiếp đó trả lại cho Dịch Thư Nguyên.

'Nguyệt Châu à, cách xa như vậy tới đây, lại không có hành lý sao?"

Có người hỏi một câu như vậy, Dịch Thư Nguyên lập tức lộ ra sầu khổ.

"Ài, đừng nói nữa, đội xe thương nhân chở ta đoạn đường kia, trên đường ta vào hoang dã đi vệ sinh, nhưng mà bọn họ liền một mình rời đi, làm hại ta đi ở bên này một hồi lâu....."

"Hành lý cũng còn ở trên xe, hiện giờ chỉ có mang một chút trang phục và đạo cụ trên người!"

"Ai nha, thật đáng thương, nếu như tiên sinh rảnh rỗi, có thể kể một đoạn chuyện cho thôn chúng ta nghe không?”

Lão giả hỏi như vậy một câu, tựa hồ là bởi vì liên quan đến chức nghiệp bản thân, căng thẳng cùng kinh hoảng vừa mới hiện ra trên mặt Dịch Thư Nguyên cũng đã đổi lại thành vài phần tự tin.

"Cái này có gì không được! Tuy rằng hành lý bị mất, nhưng đồ nghề kiếm cơm vẫn mang theo trên người.

Dứt lời, trong tay áo phải của Dịch Thư Nguyên trượt ra một chiếc quạt, trong tay trái cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một cây thước gõ.

Cho tới bây giờ, mọi người cơ bản đã tin tưởng thân phận của Dịch Thư Nguyên, thái độ cũng rõ ràng hòa hoãn hơn so với lúc trước, côn bổng xiên sắt cung tiễn các loại gì đó càng được thu lại.

"Ùng ục ùng ục.... -"

Trong bụng Dịch Thư Nguyên truyền đến một tiếng kêu khá rõ ràng, hiện ra chút lúng túng, cũng phá vỡ một chút lúng túng sau cùng.

"Tiên sinh chớ trách, dạo gần đây không yên ổn, chúng ta đề phòng như thế cũng là bất đắc dĩ! Đi đi đi, mời tiên sinh đi ăn bữa cơm rau dưa đi.... ˆ"

"Ách, thật tốt. ...

Dịch Thư Nguyên đi theo lão giả tiến lên, mà người bên cạnh chẳng những không có tản đi, ngược lại càng tới nhiêu hơn.

Trong sân nhỏ rộng rãi được một cái hàng rào thấp vây quanh, xếp đặt một cái bàn nhỏ, bên cạnh bàn đặt mấy cái ghế nhỏ.

Dịch Thư Nguyên cùng lão giả kia, còn có mấy người nam tử đứng ở trước bàn, trên bàn là một chút củ cải trắng ngâm cùng với trứng vịt muối.

Mấy người bưng chén cháo, chỉ có một chút thức ăn như vậy để làm cơm ăn.

"Vù và..."

Dịch Thư Nguyên thổi chén cháo hoa, sau khi thổi vài hơi liền đưa vào trong miệng, lại gắp lên một miếng củ cải trắng gặm một chút, ăn mỹ vị dị thường.

"Dịch tiên sinh cứ ăn thoải mái, trong nồi vẫn còn không ít!"

"Ừ tốt, đa tạ, đa tạ!"

Bên ngoài sân đã có không ít người, có hàng xóm, lại có người thích hóng chuyện.

Sáng sớm có một người xứ khác từ bên ngoài đến, còn là người kể chuyện từ Nguyệt Châu đến, tự nhiên dẫn tới rất nhiêu người hứng thú.

"Vị tiên sinh này, Nguyệt Châu có sự tình gì hiếm có sao?"

"Ngươi tới nơi này mất thời gian bao lâu?"

"Trên đường có gặp phải việc gì hiếm lạ không?”

"Tiên sinh là người kể chuyện, có thể kể cho chúng ta nghe một đoạn không?"

"Biến biến biến, chuyện gì cũng phải chờ tiên sinh ăn xong rồi lại nói!"

Dịch Thư Nguyên nhìn qua bốn phía, xem ra thôn dân này rất ít có người ngoài tới, càng khỏi phải nói là người kể chuyện.

Nhưng người khác đang nhìn Dịch Thư Nguyên từ bên ngoài đến, Dịch Thư Nguyên cũng là vừa ăn vừa quan sát đám người.

Trước mắt đến giờ thì tất cả những người nhìn thấy tựa hồ cũng rất bình thường, không có nhiễm yêu khí gì.

Lại múc một chén cháo, ăn thêm một quả trứng vịt muối, Dịch Thư Nguyên vừa cười vừa nói.

"Nói đến việc hiếm lạ, lúc ta ở Nguyệt Châu, đã nhìn thấy Nguyệt Châu làm một trận đại hội võ lâm, thật nhiêu võ giả giang hồ đi tới, vô cùng náo nhiệt nha. .. . Nghe xong câu này, mọi người lại càng cảm thấy hứng thú.

"Có bao nhiêu náo nhiệt?”

"Rất nhiều người sao?" "Nhanh kể cho chúng ta một chút đi?"

"Được được, một hồi kể cho các ngươi, ta còn kể cho các ngươi nghe một câu chuyện, ừm, người trong thôn muốn nghe đều có thể tới."

"Ha ha ha, vậy thì thật tốt!"

"Trong thôn rất lâu không có đoàn kịch tới hát rồi!"

Dịch Thư Nguyên chỉ có thể há miệng tiếp tục ăn cháo, trong mắt thôn nhân, người kể chuyện cùng với đoàn kịch hát nhỏ là tương đương với nhau.

"Đúng rồi, lão lý trưởng, bên này không có quan phủ quản lý mã tặc sao?"

Lão giả tiếp đãi Dịch Thư Nguyên thật ra là một lý trưởng, đương nhiên người trong thôn thì đều gọi là thôn trưởng.

"Đương nhiên là quản rồi, chỉ là quan phủ phái binh ý đồ tới tiêu diệt, nhưng bởi vì trong núi có chướng khí cho nên không giải quyết được vấn đề gì.... .

"Chướng khí?"

Dịch Thư Nguyên một đường đi tới, không hê cảm giác được chướng khí gì, hơn nữa thứ chướng khí này hắn cũng chưa từng cảm thụ trực quan qua.
Bình Luận (0)
Comment