Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 225: Gió Xuân Hóa Tuyết (1)

Chương 225: Gió xuân hóa tuyết (1) Chương 225: Gió xuân hóa tuyết (1)Chương 225: Gió xuân hóa tuyết (1)

Trở lại bên phía Tê Trọng Bân, đương nhiên lão nghe được người coi miếu nói, lão mang theo người giấy bị chém thành hai nửa tìm khắp nơi trong thành, sau cùng đi tới trên một cái đường vắng vẻ ở thành tây, tìm được một tiệm bán hương nến.

Bất luận là từ kiểu dáng người giấy hay là nhìn từ màu sắc, đồ vật cửa hàng này bày biện cũng không có sai biệt cùng người giấy Tê Trọng Bân gặp phải đêm qua.

Tê Trọng Bân cũng không vào cửa hàng để hỏi mà nhìn vê phía thành tây một cái, sau đó Xoay người rời đi.

Hoặc là trốn ở thành tây, hoặc chính là ngoài thành tây, mà ngoài thành tây là hoang dã và núi hoang, cũng có bãi tha ma, khả năng đúng là không nhỏ.

Chỉ bất quá phạm vi vẫn quá lớn, cứ tùy tiện đi ra ngoài nhất định là không có thu hoạch gì, Tê Trọng Bân cũng không có ý nghĩ đánh rắn động cỏ.

Lúc trở lại Mặc gia, người giấy Tê Trọng Bân mang đi ra ngoài đã xử lý xong, đồng thời lão còn mang về hai bình hương tro lớn từ miếu Thành Hoàng, càng là mua về bốn tôn thần cho tứ phương.

Tứ thần này ví như là Tứ Linh Thần Thú hóa thân, trong dân gian có mấy loại tôn hiệu, thông thường được gọi tắt là Đông Linh Tướng, Nam Linh Tướng, Tây Linh Tướng, Bắc Linh Tướng.

Tê Trọng Bân dẫn theo mấy gia đinh đi tới bốn góc Mặc phủ, tới phía đông trước, đặt một tượng thần xuống, sau đó lại mang lên cống phẩm đơn giản, lấy ra cái lư hương của chính mình.

"Hương, hỏa."

Một gia đinh vội vàng đưa hương tới, người khác lại đưa tới một ngọn nến cháy, Tê Trọng Bân châm hương và giao ngọn nến cho gia đinh, sau đó tự mình giơ hương đứng yên một lát.

Ước chừng sau mấy hơi, Tề Trọng Bân cầm hương bái ba bái với tượng thần, lại cắm hương vào lư hương.

Khói từ ba đốt hương giống như ba tuyến thẳng tắp, bay thẳng lên cho đến khi tiêu tán.

"Đi, đi tới phía nam.”

Góc phía nam Mặc phủ, Tê Trọng Bân vẫn bắt chước làm theo như cũ, vẫn là ba cây hương ba đạo khói lửa, thẳng tắp bay lên.

Có gia đinh thấy vậy liên biết không phải là trùng hợp, có người liên tò mò hỏi.

"Tê sư phó, hương mà ngài thắp, vì sao khói lại thẳng như vậy?" Tê Trọng Bân thuận miệng hồi đáp.

"Trong lòng có kính ý và kiên tâm cầu nguyện, hương khói có thể thẳng tới thần linh, hương khói sẽ thẳng."

"Là như vậy sao?”

"Đừng nói nhiều nữa, đi tới chỗ khác!"

Sau khi Tê Trọng Bân dẫn người đặt xong tượng thần tới bốn góc, mới thoáng an tâm một chút.

Nhưng mà cái này không có nghĩa rằng thần linh liên trực tiếp sẽ tới nơi này, điều này trên cơ bản là không thể nào, mà sức mạnh thần linh sẽ chỉ nhập một chút đến trên tượng thân.

Đợi xếp đặt tượng thần xong, Tề Trọng Bân lại giúp đỡ và chỉ huy gia đinh bắt đầu vung hương tro từ bốn phương vị, từng chút xíu vung qua, cho đến khi hương tro dưới chân từng tượng thần bắt đầu xâu chuỗi lẫn nhau.

Đợi rải hương tro xong, lại kiểm tra một lần xác nhận không sai, Tê Trọng Bân mới an tâm.

Lúc này Tê Trọng Bân thật sự hơi mệt mỏi, cho nên liền trở về phòng nghỉ ngơi, tận lực bảo trì cho buổi tối đồi dào tinh lực, dù sao ban ngày vẫn là sẽ ngủ ít nhất hai canh giờ.

11 tháng 2, cũng là một ngày Tê Trọng Bân tương đối căng thẳng.

Sáng sớm, lão đầu ăn điểm tâm xong liền dẫn theo người lần nữa đi kiểm tra hương tro rắc hai ngày trước một chút.

Gia đinh một đường đi cùng cũng đều khó tránh khỏi cảm thấy thần kỳ trong lòng, hai ngày này đều không có bảo đảm là hoàn toàn không có gió, nhưng hương tro nhẹ như vậy rải ở dưới đất, thế mà cũng không bị thổi bay mất.

Buổi chiều, đám gia định nha hoàn trên dưới của Mặc phủ đều bị kích động, rất nhiều người sửa sang lại bàn dọn tới dọn lui bình phong ở phía trước sảnh.

Tất cả mọi người đều chờ mong tới buổi tối nghe kể chuyện.

Cũng là lúc này, lại có người tới tìm Tê Trọng Bân, nhập lại đưa lão đến phòng tiếp khách.

Lúc Tề Trọng Bân đến, ngoại trừ Mặc lão gia, còn thấy một người làm cho lão rất ngoài ý muốn.

"Tê sư phó đã đến, Dụ bà nói là ngài mời bà tới để giúp đỡ."

Mặc lão gia nói một câu, thấy Tê Trọng Bân một bộ dạng kinh ngạc, liền nhìn về phía người tới ngoài cửa, mà người này chính là người coi miếu của miếu Thuận Thiên nương nương.

'Sao ngươi lại tới đây?" "Một nhà Mặc lão gia đều là người thành kính, con nối dõi gặp nạn, ta liền đến xem có thể hỗ trợ hay không, để tránh cho ngươi chết cũng không bảo hộ được!"

Mặc lão gia vừa nghe lời này lập tức biến sắc, y không trách người coi miếu nói khó nghe, mà rõ ràng đã nghe được sắp xảy ra chuyện gì đó.

"Tê sư phó, Dụ bà, các ngươi đang nói gì thế? Chẳng lẽ tối nay cực kỳ hung hiểm?"

Người coi miếu mở to hai mắt nhìn Mặc lão gia một chút, lại nhìn lão đầu một chút.

"Hay à nha, ngươi thế mà còn che giấu người Mặc gia?"

Lúc này Tề Trọng Bân vừa lúng túng lại ảo não, lão thái bà này cũng quá thẳng thắn, chỉ có thể kiên trì giải thích một câu.

"Cái này... Cái này là để tránh cho người quý phủ sợ hãi, còn không bằng không biết, ngăn cản người bên trong và bên ngoài cũng không cần biết rõ quá nhiêu, ngăn không được mà nói, biết cũng không có tác dụng lớn, ngược lại hoảng hốt sẽ sinh loạn."

Mặc lão gia biết rõ tối nay Tê Trọng Bân muốn làm pháp, nhưng mỗi lần Tê Trọng Bân cũng miệng đầy đánh cược kêu y yên tâm, không cần người hỗ trợ, không ngờ lúc này nghe thấy hình như sẽ rất hung hiểm.

"Mặc lão gia ngài cũng đừng trách lão, tính tình của lão đầu tử này chính là như vậy, đêm nay ta tới trợ giúp lão, khẳng định không có việc gì."

Tâm tình tốt của Mặc lão gia thoáng cái bị đảo lộn không còn, đây là muốn nổi giận mà không có chỗ phát tác, dẫu sao người trước mắt cũng là muốn che chở cho nhà mình.

Người coi miếu tới hỗ trợ, để cho Tề Trọng Bân vừa mừng vừa sợ.

Nhưng mà ngược lại, những người khác trong Mặc phủ tuy cũng bị quét hết sạch hưng phấn rồi, cũng không phải là bọn họ chán ghét người coi miếu, mà là đêm nay không được nghe kể chuyện.

Lí do thoái thác với bên ngoài của Mặc lão gia là tiên sinh kể chuyện có việc.

Nhưng Tề Trọng Bân và người coi miếu lại biết rõ ý nghĩ của Mặc lão gia.

Lúc đầu Mặc lão gia nói là:

"Tiên sinh kể chuyện không phải người Mặc phủ ta, trước đó lại không biết vê chuyện này chút nào, không thể để người ta dính vào vũng nước đục này được, chỉ cần Mặc gia không sao, ngày nào nghe kể chuyện cũng được."

Việc này cũng làm cho người coi miếu và Tê Trọng Bân càng là lau mắt mà nhìn đối với Mặc lão gia. Bên phía trà lâu Khánh Nguyên, Dịch Thư Nguyên đã kể xong câu chuyện hôm nay.

Tuy rằng Dịch Thư Nguyên dựng lên quy củ là một ngày một câu chuyện, nhưng hiển nhiên là quy củ trong trà lâu Khánh Nguyên, không ảnh hưởng tới việc hắn đi Mặc phủ.

Vào lúc Dịch Thư Nguyên thu dọn đồ đạc, A Đức liền chen lấn qua đám người vừa mới nghe chuyện xong tản đi, đến trước mặt Dịch Thư Nguyên.

"Dịch tiên sinh, lúc trước đã định là đêm nay tới Mặc phủ chúng ta kể chuyện, ngài còn nhớ rõ không?”

Dịch Thư Nguyên nhìn người tới gật đầu.

"Nhớ kỹ."

A Đức xấu hổ cười nói.

"Vậy, là thế này, ách, là thân thể phu nhân chúng ta đột nhiên có chút không khỏe, vốn kể chuyện cũng là chuẩn bị vì phu nhân, vậy nên..."

"Cho nên hôm nay đừng tới kể chuyện nữa đúng không?"

Dịch Thư Nguyên nói ra giúp đối phương.

"Đúng đúng, đêm nay coi như bỏ đi, a, Dịch tiên sinh yên tâm, đây là lão gia để cho ta mang đến, coi như là đêm nay đã kể chuyện rồi, ngài cất kỹ!"

A Đức buông xuống một thỏi bạc trên mặt bàn trước mặt Dịch Thư Nguyên, Dịch Thư Nguyên nhìn A Đức, người sau bị nhìn có chút lúng túng.

"Tốt, bạc ta nhận."

"À ừm, vậy... Vậy ta đi về trước đây!"

A Đức bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, sau khi nói xong liền xoay người vội vàng rời đi.

Dịch Thư Nguyên dùng quạt xếp quét qua trên mặt bàn một cái, liên quét bạc lên trên mặt quạt, hắn run rẩy cây quạt suy nghĩ một chút, ít nhất là mười lượng.

Tiểu nhị bên cạnh nhìn qua liền hâm mộ.

"Hầy, Mặc lão gia này thật đúng là lịch sự, hoãn lại cũng còn kêu người đưa bạc tới đây!"

Chưởng quây gõ gõ trên quầy hàng.

"Không hiểu đúng không? Nếu không tại sao người ta lại là lão gia chứ, đi làm việc đi!"

Dịch Thư Nguyên run cây quạt lên, bạc đảo qua một đường cong trên không trung, rơi xuống trong tay trái, hắn đứng dậy đi về phía cửa ra vào trà lâu, nhìn gia đinh Mặc phủ vội vàng ởđi xa trên đường, khóe miệng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

"Đứa nhỏ này đầu thai đến Mặc gia quả thật không phải là không có đạo lý!" "Biết đầu thai!" Hôi Miễn thấp giọng phụ họa một câu bên tai Dịch Thư Nguyên, nó còn nhớ tiên sinh đã từng nói qua, đầu thai cũng là cân có kỹ thuật, hiện tại xem ra oa oa quả thật là có kỹ thuật!
Bình Luận (0)
Comment