Chương 239: Khách tới thăm ngoài ý muốn (1)
Chương 239: Khách tới thăm ngoài ý muốn (1)Chương 239: Khách tới thăm ngoài ý muốn (1)
Từ xưa đến nay, Minh Châu chính là một tòa thành nổi tiếng, cho nên không riêng gì nhiều khách thương, người chuyên tới để du lãm danh lam thắng cảnh cũng là không ít.
Đêm hôm đó trong thành đom đóm đây trời, càng là đề tài nói chuyện say sưa của toàn bộ người trong thành Minh Châu.
Hơn nữa càng thêm thần kỳ chính là, dựa theo khí hậu của thành Minh Châu để tính thời kỳ ra hoa, vậy thì cây quế của thành Minh Châu nhiều nhất còn phải cân mất cả tháng nữa mới có thể nở hoa.
Nhưng sau đêm hôm đó, cây quế trong thành lại liên tiếp nở hoa.
Bởi vì Minh Châu vốn là quê hương của lá trà, hơn nữa không chỉ cực hạn với một loại trà, hàng năm tới mùa Kim Thu còn sản xuất ra cả trà hoa quế, cho nên trong thành có không ít cây quế, ngoài thành còn có cả rừng cây quế.
Sau một đêm đom đóm đầy trời kia, trong ngoài thành Minh Châu đều bay đầy mùi hoa quế, việc sản xuất trà hoa quế cũng được bắt đầu trước thời hạn so với những năm trước một chút.
Sau một thời gian ngắn, trong trà lâu Khánh Nguyên đã treo lên thẻ bài "Trà thơm hoa quế năm đó", nhưng mà chưởng quây trà lâu trong khoảng thời gian này lại có chút phát sầu.
So với lúc trước, hiện giờ sinh ý trong trà lâu rất khá, nhưng rất nhiều người thật ra vốn không phải tới để uống trà.
"Chưởng quây, tại sao người kể chuyện vẫn còn chưa tới vậy?"
"Đúng vậy chưởng quây, ngày hôm qua ngươi bảo hôm nay quay lại, nhưng hôm nay cũng không thấy cái bóng nào cả là sao?"
Chưởng quầy vội vàng trấn an khách nhân.
"Ách ha ha ha, các vị an tâm một chút, chớ vội, không phải là trước đây Dịch tiên sinh ngày ngày đều trình diện sao, có lẽ là có chuyện gì đó không thoát thân ra được."
Có người liền bất mãn nói:
"Ngày hôm qua ngươi cũng nói như thất"
"Chưởng quầy, chúng ta là người từ nơi khác chuyên chạy đến thành Minh Châu để nghe kể chuyện, ngươi không thể lừa gạt chúng ta được đâu đấy!"
"Đúng vậy, không phải nói là thập lục tuyệt của Minh Châu sao? Chúng ta liền tới để mở mang kiến thức!"
Chưởng quầy đau cả đầu, tiểu nhị bên cạnh càng là chỉ lo vùi đầu làm việc, không dám tùy tiện đáp lời.
"Các vị, xin bớt giận, Dịch tiên sinh bất quá là kể chuyện ở bổn lâu, nhưng cũng không phải là phụ thuộc với bổn trà lâu..."
"Vậy ngươi đi tìm hắn đến đi!"
"Đúng vậy, đi mời tới đi!"
Chưởng quầy có khổ không nói nên lời, căn bản y không biết Dịch Thư Nguyên đang ở đâu, hơn nữa dạo gân đây cũng không nghe ai nói gặp được Dịch tiên sinh, y đi tới đâu để tìm bây giờ?
Một người nam tử từ lúc tới vẫn một mực không nói chuyện đứng lên, vuốt chòm râu dê của mình, đi đến trước quây hàng, chắp tay về phía chưởng quây.
"Chưởng quầy, có thể báo cho ta biết tiên sinh kể chuyện nhà ở nơi nào hay không, tại hạ dự định tới cửa bái phỏng!"
Chưởng quầy chắp tay đáp lễ.
"Vị tiên sinh này, ta thật sự cũng không biết, Dịch tiên sinh từ đầu đều không lộ ra chỗ ở, chỉ biết là hắn ở rất xa."
Chưởng quầy lộ ra vẻ mặt cười khổ, giọng nói hơi lớn một chút, vừa trả lời vấn đề của người trước mắt, cũng là giải thích cho những khách uống trà khác trong lầu.
"Ài, nếu ta biết được chỗ ở của tiên sinh kể chuyện, vậy nhất định là đã sớm tới cửa đi mời rồi, thật sự là không biết!"
"Vậy còn tuyên truyên cái gì mà Khánh Nguyên lầu kể chuyện, thập lục tuyệt?"
"Đúng vậy, lầu của các ngươi chỉ có một tiên sinh kể chuyện sao?"
"Có là có, nhưng những người khác làm sao có thể so được cùng với Dịch tiên sinh chứ.”
"Ta mặc kệt"
"Đây là việc của các ngươi!"
"Đúng, chúng ta từ rất xa tới, nhanh đi kêu người kể chuyện đến!"
Lúc này, Tê Trọng Bân cũng đúng lúc đi qua bên cạnh nơi này, trên đường Khánh Nguyên không chỉ có một trà lâu, còn có đủ loại đồ ăn ngon và cũng không ít nơi chơi đùa.
Chỉ cần Hôi Miễn đưa ra yêu cầu, Tê Trọng Bân đều tận lực thỏa mãn, dù sao Hôi tiền bối cũng vẫn rất thèm ăn, cái đầu nho nhỏ nhưng khẩu vị thật lớn.
Lúc nghe bên trong trà lâu Khánh Nguyên truyền ra tiềng ồn ào, Hôi Miễn trốn tránh trong cổ áo Tề Trọng Bân cũng không khỏi nói chuyện.
"Hừ, sau khi tiên sinh tới đây kể chuyện mấy tháng đã nói, chưởng quầy này truyền ra cái gì mà gọi là thập lục tuyệt, thông minh là thông minh, nhưng là thông minh hơi quá sẽ hóa dở."
"Thập lục tuyệt là do bên này truyền ra?"
Hôi Miễn cười hì hì đáp trả.
"Đó là tự nhiên rồi, không ngờ thường xuyên qua lại danh tiếng thật sự đúng là đi lên, chủ yếu cũng là tiên sinh thật sự lợi hại!"
Tê Trọng Bân cũng là gật đầu cười, người nghe danh tới muốn nhận thức kể chuyện Khánh Nguyên lầu, nhưng sau khi đến lại không có tiết mục, tự nhiên sinh ra bất mãn, thời gian lâu dài liên biến thành tuyên truyền ngược.
Mà thần tiên mặc dù nhất thời cao hứng tới đây kể chuyện, nhưng cũng không thể nào một mực ở lại nơi đây.
Chẳng qua là khi Tê Trọng Bân đi qua trà lâu Khánh Nguyên, người vừa nãy vẫn còn hỏi chưởng quầy về hành tung của tiên sinh kể chuyện lại quay đầu nhìn về phía lão.
Tê Trọng Bân và Hôi Miễn không phát giác gì, vẫn đi tới trên đường như cũ.
"Hôm nay chúng ta trước ăn một chút bánh bao thịt, tiếp đó đi mua hai con gà sống, thử làm món gà ăn mày...
Cũng vào lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
"Xin hai vị dừng bước!"
Tê Trọng Bân theo bản năng quay lại nhìn một chút, liền thấy một nam tử với chòm râu dê đang nhìn mình, cước bộ của lão không khỏi thả chậm, nghi ngờ đưa tay chỉ lên mặt mình.
Mà người đối diện lại khẽ gật đầu.
Hai vị?
Thân thể Hôi Miễn trốn ở dưới cổ áo Tê Trọng Bân lập tức cứng đờ, nó có loại trực giác, đối phương phát hiện ra nói
Tê Trọng Bân cười trả lời.
"Các hạ không phải nhận lầm người rồi sao? Huống hồ lão phu cũng chỉ có một người mà thôi.
Nam tử chòm râu dê khẽ vuốt càm.
"Ta cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn thỉnh giáo hai vị, Dịch Đạo Tử các hạ hiện giờ nơi nào, ta muốn tới cửa bái phỏng một phen!"
Không phải là phàm nhân!
Hôi Miễn thoáng cái liền kịp phản ứng, mà sắc mặt Tề Trọng Bân cũng là hơi đổi, hiển nhiên cũng đã hiểu cái gì. Cái danh hào Dịch Đạo Tử này, Dịch Thư Nguyên chỉ lộ qua với quỷ thân đêm hôm đó trong thành Minh Châu, cho nên người biết được cái danh hào này, lại kèm theo phản ứng vừa rồi, người trước mắt có tám phần khả năng không phải là phàm nhân.
Tê Trọng Bân khẽ nhíu mày, sau đó liền nghiêm túc thi lễ một cái.
"Không biết tôn tính đại danh các hạ, thân phận như thế nào?"