Chương 243: Tiết học đầu tiên của giáo đồ (1)
Chương 243: Tiết học đầu tiên của giáo đồ (1)Chương 243: Tiết học đầu tiên của giáo đồ (1)
"Sự phụ?"
Tê Trọng Bân cẩn thận gọi một tiếng.
"ừI"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, ngồi xuống ngay một bàn của bọn họ.
Sắp bước sang năm mới rồi, sinh ý bên trong cửa hàng loại nhỏ này cũng quạnh quẽ không ít, chủ quán rất nhanh liên bưng đồ ăn tới.
"Khách quan ngài cứ từ từ dùng, nếu còn muốn thêm gì thì cứ gọi tai"
"Tốt, đa tại"
"Ài ngài khách khí rồi!"
Chủ quán đặt bát mì hoành thánh cùng với đĩa màn thầu xuống, đáp một tiếng rồi trở về bận việc.
"Trước ăn đi đã, để một hồi nữa đồ nguội mất."
Dịch Thư Nguyên nói xong trực tiếp động thìa bắt đầu ăn, đã hơn một năm chưa ăn cơm, đói nhất định là không đói chết, nhưng mà lúc này vừa nhìn thấy đồ ăn, liền có chút không khắc chế được muốn ăn.
Tê Trọng Bân cũng kịp phản ứng, đây chính là tiên nhân biến hóa, thường nói yêu ma quỷ quái biến hóa đủ loại để mê hoặc lòng người, tự nhiên tiên nhân và thần nhân không thể nào kém.
Dịch Thư Nguyên ăn rất say sưa, thực chất thì bất cứ ai giống như hắn, hơn một năm không ăn gì, chỉ cần là thức ăn làm không tồi, đều sẽ cảm thấy ăn thật ngon.
"Đúng rồi sư phụ, Thiên Đình phái thần nhân đến tìm ngài!"
Dịch Thư Nguyên ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Tê Trọng Bân hạ giọng nói chuyện, vừa nhìn về phía Hôi Miễn đã húp cả nước mì hoành thánh sạch sẽ.
"Đúng vậy tiên sinhU'
Hôi Miễn nhỏ giọng trả lời một câu, sau đó bổ sung thêm.
"Là Hỏa Bộ Hoàn Dục Lang, tới tạo mối quan hệ cùng với ngài."
Dịch Thư Nguyên nhíu mày suy nghĩ, vẫn là ăn xong trước quan trọng hơn.
'Đợi tý nữa lại nói.'
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, trong giọng nói đưa tiễn cao vút "Mấy vị đi thong thả" của chủ quán, Dịch Thư Nguyên ăn xong mấy bát mì hoành thánh, dẫn theo Tê Trọng Bân cùng Hôi Miễn rời đi. Lúc này trên đường đi khắp nơi đều có âm thanh đốt pháo, mấy người vừa đi vừa dạo chơi, rẽ vào con đường gần sông trong thành rồi đi thẳng tới.
Trên đường Tê Trọng Bân và Hôi Miễn nói rõ ý đồ đến của thiên thần cùng với Dịch Thư Nguyên.
"Hỏa Bộ chính thân Hoàn Dục Lang?"
Dịch Thư Nguyên trầm tư thì thào, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Dịch Thư Nguyên cũng có thể hiểu được cách làm của Thiên Đình, tuy rằng khả năng có một chút chuyện bé xé ra to, nhưng đồng thời có thể tiếp xúc thiên thần, khiến cho trong lòng của hắn cũng có chút chờ mong.
"Tiên sinh, ngài cũng đã trì hoãn hơn một năm, lần này chúng ta dứt khoát lên Thiên Đình đi nhìn một cái đi?”
"Người ta chỉ là tới chào hỏi, đâu ra nhiêu chuyện như vậy."
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên cũng tò mò bộ dáng Thiên Đình như thế nào, nhưng lời này của Hôi Miễn liên rõ ràng là suy nghĩ nhiều.
"Hài tử Mặc gia thế nào rồi?"
Tê Trọng Bân vội vàng trả lời.
"Bẩm sư phụ, sư huynh trời sinh thông minh, thân thể khỏe mạnh, đã sớm biết đi và nói chuyện rồi!"
Bản thân Tề Trọng Bân nói xong câu này cũng cảm thấy có điểm lạ, Dịch Thư Nguyên nghe xong liền nhếch miệng, nhưng vẫn biểu hiện ra bộ dạng nghiêm trang.
"Không tôi, đi, chúng ta đi xem oa oal"
Nói xong câu này, cũng không thấy trên người Dịch Thư Nguyên hiện ra ánh sáng gì cả, hình dạng đã biến trở về bộ dạng vốn có, làm cho Tê Trọng Bân thấy mà âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Bên Mặc phủ, khi nghe thấy hạ nhân tới báo lại nói Dịch tiên sinh và Tê sư phó cùng nhau tới cửa, người Mặc gia điểm tâm cũng chẳng quan tâm, dẫn hài tử cùng nhau đi ra phía trước viện đón.
"Dịch tiên sinh, Tê sư phó, chúng ta chờ đợi các ngươi tới cửa đã lâu!"
Mặc lão gia vừa tiến lên vừa chắp tay.
Thật ra Tê Trọng Bân cơ bản thi thoảng lại tới, những lời này của Mặc lão gia chủ yếu là nói cho Dịch Thư Nguyên nghe.
Người quan hệ gần một chút với Mặc phủ cùng với gia phó đều biết đại khái, tiểu thiếu gia từ khi sinh hạ ra đã được thần tiên coi trọng, số mạng không phải là phàm nhân.
Mặc phu nhân cùng lão phu nhân cũng là vừa kích động lại mừng rỡ đi lên hành lễ.
"Cuối cùng đã trông mong được tiên sinh đến rồi!"
Dịch Thư Nguyên cùng Tề Trọng Bân dưới sự dẫn dắt của người gác cổng đi vào, thấy cảnh này cũng là chắp tay đáp lễ.
"Chư vị, Dịch mỗ ngủ một giấc, tỉnh lại có hơi muộn, hôm nay đến chúc mừng năm mới với các ngươi!"
"Ha ha ha ha, tiên sinh khách khí, mau mời!"
Mặc lão gia đưa tay có lời mời tới phòng tiếp khách, dẫn mọi người cùng nhau đi vào, càng là đã chuẩn bị sẵn mứt ngon trà thơm.
Ngoại trừ Thải Liên lưu lại ra, những gia phó khác đều được cho lui xuống.
Dịch Thư Nguyên cũng không vội ngồi xuống, mà nhìn hài tử vẫn trốn ở bên cạnh Mặc phu nhân.
Đứa nhỏ này ngày thường trắng trắng mềm mềm, còn buộc lấy hai cái đuôi sam nhỏ, thật sự như một Na Tra nhỏ vậy, vẻ mặt hiếu kỳ lại có chút ít sợ hãi nhìn chằm chằm vào Dịch Thư Nguyên.
"Sinh nhi, mau chào hỏi!"
Nhưng lúc này hài tử rõ ràng có chút sợ người lạ, cứ trốn ở đằng sau mẫu thân không chịu ra ngoài, Dịch Thư Nguyên liên cúi đầu nhìn nó cười nói:
"Oa oa, biết ta là ai không?”
Giọng nói của hài tử như là trẻ đang bú.
"A... Phụ thân nói, sư phụ ta đã đến."
Hài tử nói xong nhìn qua Tề Trọng Bân tương đối quen thuộc, giống như xin giúp đỡ hỏi một câu.
"Sư đệ, hắn là sư phụ sao?"
Tê Trọng Bân nhanh chóng gật đầu, nhưng hài tử vẫn còn có chút sợ hãi, Dịch Thư Nguyên cũng không nóng nảy, vẫy vẫy tay về phía nó.
"Tới đây, không cần sợ!"
Thấy hài tử còn đang do dự, Mặc phu nhân liền bế ra phía trước, lại đẩy vào sau lưng của nó.
Đứa trẻ nhìn mẫu thân một chút, lại nhìn Dịch Thư Nguyên một chút, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí, lảo đảo đi tới trước mặt Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, mang theo một tia ôn hòa mỉm cười hỏi:
"0a oa, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của Dịch Thư Nguyên ta hay không?”
Khi đến bên người Dịch Thư Nguyên, một cỗ cảm giác thân thiết tự nhiên sinh ra, hài tử cũng không khẩn trương như trước nữa, càng có một loại cảm giác an toàn có thể so với ở bên người mẫu thân.
"Sư phụ - "
Đứa trẻ không có trả lời nguyện ý hoặc là không muốn, mà trực tiếp há mồm kêu một tiếng sư phụ.
"ỪI"
Dịch Thư Nguyên nghe vô cùng hưởng thụ, hài tử đáng yêu linh động như thế, ai mà không thích chứ!
Mà nghe hài tử kêu ra miệng, hơn nữa Dịch Thư Nguyên cũng trả lời, trong lòng trên dưới người Mặc gia cũng lập tức thở dài một hơi, ngày bình thường dốc lòng dạy bảo coi như không uổng phí!
Một tiếng sư phụ vừa ra khỏi miệng, đứa trẻ dường như lập tức không còn cố ky và do dự nữa, còn lớn gan đi tới bên tai Dịch Thư Nguyên hỏi một câu.
"Sư phụ, mẫu thân nói vật nhỏ thường xuyên đi cùng với sư đệ gọi là chồn, ngài có thể tặng nó cho ta chơi không? Nó hình như còn thường lén lút nói chuyện cùng sư đệ!"
Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục, Hôi Miễn không thể nhịn được nữa mà nhảy từ đầu vai Dịch Thư Nguyên ra ngoài.
"Ngươi tiểu thí hài này, kiếp trước lúc ngươi vẫn còn là viên đá, ta đã đi xem qua ngươi rồi, ngươi mới là vật nhỏ, ngươi mới có hơn một tuổi!"
Hôi Miễn tinh liên tinh ở chỗ này, lúc trước nó một mực ra vẻ làm động vật, hiện giờ oa oa coi như đã là bái sư, như vậy cũng là người một nhà rồi, nó cũng không thể để cho tôn nghiêm của mình bị giãm đạp, ít nhất thì nó cho là như vậy.
"Ai nhat"
"Yêu quái
Người Mặc gia hiển nhiên bị kinh sợ, thậm chí còn bị hù dọa.