Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 250 - Chương 251: Người Thoải Mái (1)

Chương 251: Người thoải mái (1) Chương 251: Người thoải mái (1)Chương 251: Người thoải mái (1)

Lúc Dịch Thư Nguyên đi tới thiện đường Mặc gia, nhận thức trong lòng về Thiên Thần đã lại có chỗ bất đồng.

Dù là Lôi Bộ Thiên Thần, cũng là có thời điểm rất tình cảm, thật tâm đối đãi đối với hảo hữu của mình.

Thậm chí có thể nói, loại việc tư này trên trình độ nhất định coi như là không có làm trái luật trời, cũng coi như là hơi có dính chút biên giới.

Nhưng Tào Ngọc Cao vẫn phải tới, vẫn nói thỉnh cầu của mình với Dịch Thư Nguyên, cho nên Dịch Thư Nguyên hiểu rõ, cho dù là Lôi Thần cũng là có máu có thịt.

Thiện đường Mặc gia, Dịch Thư Nguyên đi tới trước cửa quan sát vào bên trong.

Một đám người đã dùng cơm xong, nữ quyến Mặc gia đã rời khỏi, tuy rằng bàn đã được chỉnh đốn dọn dẹp qua, nhưng vẫn còn lưu lại số lượng không ít đồ ăn.

"Dịch tiên sinh, không có việc gì lớn đúng không?”

Thấy Dịch Thư Nguyên trở về, Mặc lão gia đến gần hai bước hỏi một câu, Dịch Thư Nguyên lắc đầu.

"Không có việc gì lớn cả, chỉ là trò chuyện phiếm đôi câu."

Dịch Thư Nguyên nói xong liền nhìn qua trên bàn một chút, vừa nhìn vê phía Mặc lão gia cùng với những hạ nhân khác của Mặc phủ.

"Mặc lão gia, ta có mấy lời muốn nói một mình cùng với hai đồ đệ."

Mặc lão gia cũng thức thời, hiểu rõ ý tứ Dịch Thư Nguyên.

"Tốt, vậy ta cáo từ trước, Sinh Nhi, nghiêm túc nghe sư phụ nói có biết không?"

"Đã biết."

Mặc lão gia chắp tay, lại phất phất tay về phía hai gã hạ nhân, sau đó cùng nhau thối lui ra khỏi thiện đường.

Dịch Thư Nguyên liên ngồi xuống trước bàn đồ ăn, trước tiên bưng lên bát đũa bắt đầu ăn, lúc này Hôi Miễn mới tiến sát tới bên cạnh hắn tò mò hỏi.

"Tiên sinh, người Lôi Bộ dễ nói chuyện không, gã nói gì đó?"

"Ngươi cái thứ đồ này, lúc trước mỗi ngày không phải rất tích cực nhắc tới thân sao, hận không thể lúc nào cũng đi theo, vừa nghe là Lôi Bộ tới liền không dám đi?"

Hôi Miễn dùng móng vuốt gãi gãi đầu.

"Vẫn là có chút sợ Lôi Bộ..."

Đổi lại là Thiên Thần khác tới, Hôi Miễn đều sẽ hấp tấp tới cùng để nhìn, nhưng Lôi Bộ thì nó không dám đi theo.

Bởi vì Lôi Bộ thường là Thiên Thân mà yêu tinh sợ nhất, đây cũng không phải là do chức năng của Lôi Bộ, nguồn gốc là từ trước lúc động vật hóa thành linh vật liền tôn tại ký ức sợ hãi khi nhìn thấy thiên lôi.

Dịch Thư Nguyên một bên kẹp lên một khối thịt xốp giòn đưa vào trong miệng, sau khi nhai nuốt xuống mới nhìn về phía Tê Trọng Bân cùng Mặc Thạch Sinh.

"Cũng ngồi xuống, ta có lời muốn nói cùng các ngươi."

Nói xong Dịch Thư Nguyên để đũa xuống, ôm Thạch Sinh ngồi xuống trên ghế bên cạnh, Tê Trọng Bân thì ngồi xuống ở một bên khác.

Tê Trọng Bân ngồi nghiêm chỉnh, Thạch Sinh thì không nhìn thấy mặt bàn, liên bắt được thành ghế đứng lên.

Hai người giữ im lặng nhìn Dịch Thư Nguyên lại cầm lấy chiếc đũa ăn cơm, nói chuyện phiếm trên bàn cơm có lẽ chưa đủ chính thức, thực sự có thể kiến tạo bầu không khí nhẹ nhõm.

Dịch Thư Nguyên kẹp lên một miếng cá đưa đến trước mặt Thạch Sinh, người sau "A' một tiếng há mồm, liên ngậm miếng cá vào trong miệng.

"Sư phụ gắp cá cho đúng là ăn ngon!"

Lúc này Tê Trọng Bân rất hâm mộ sư huynh có thể làm nũng không hề cố ky.

Dịch Thư Nguyên nở nụ cười mở miệng nói chuyện.

Cái gọi là ăn không nói ngủ không nói, trong lý giải của Dịch Thư Nguyên là lúc trong miệng nhấm nuốt không nói chuyện, chứ không phải là toàn bộ quá trình ăn cơm đều không nói một lời, dẫu sao tập tục nói chuyện phiếm trên bàn ăn cơm là rất bình thường.

"Ta đã ở lại thành Minh Châu cũng đã hai năm rồi, bây giờ các ngươi cũng coi như là nhập môn, tiên môn bình thường như thế nào ta đây không biết, nhưng ý cảnh vi sư hiện ra cho các ngươi, so với bất luận văn tự gì đều càng thêm trực quan hơn."

Bên trong ý cảnh Dịch Thư Nguyên hiển lộ, thật ra tiên đạo cũng không có phức tạp như vậy, bởi vì ý cảnh đó đã bao hàm một loại đạo uẩn, đưa rất nhiều thứ khó có thể mở miệng nói ra hiện ra rõ ràng.

Nhưng tiên đạo có đôi khi cũng huyền diệu khó giải thích và hết sức phức tạp, nhiều khi cần tự học tự ngộ, sư phụ chỉ có thể ở thời điểm mấu chốt nhắc nhở một chút, cuối cùng có thể đi đến một bước kia hay không vẫn là phải nhìn chính mình.

Cho dù hiện ra thứ gì rõ ràng, trải qua cùng với cảm giác của mỗi người khác biệt, đạo lý tìm hiểu ra cũng sẽ khác biệt, cho nên mới có câu nói tiên lộ mọi người đều không giống nhau. "Ta hy vọng vào lần tiếp theo lại nhìn thấy các ngươi, các ngươi đã đúc thành tiên cơ, hóa ra tiên lô.'

Thạch Sinh đứng trên ghế do dự một chút, nằm sấp xuống bàn hỏi một câu.

"Sư phụ, ngài muốn đi sao?"

Dịch Thư Nguyên múc một chén canh lại uống một hớp, sau đó nhìn hài tử bên cạnh.

"Sư phụ là một người kể chuyện, sư phụ cũng là người theo đuổi việc kể chuyện, đi khắp hồng trân nhìn những chuyện lý thú sau đó ghi lại, đây là đại chí thú của sư phụ, sao có thể một mực an phận ở một góc được chứ?”

Nói đến đây thì Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, nhìn qua Thạch Sinh lại nhìn về phía Tề Trọng Bân.

"Làm người tu tiên, nếu như không có mấy cái hứng thú gì đó, sống lâu như vậy không phải rất không thú vị, quá nhàm chán sao?”

Thạch Sinh ở một bên có chút hoảng sợ.

"Sư phụ, phải chăng Thạch Sinh khiến ngài tức giận? Về sau Thạch Sinh nhất định sẽ học thật tốt."

Dịch Thư Nguyên bỏ bát đũa xuống, vuốt vuốt đầu Thạch Sinh.

"Ngươi bây giờ còn quá nhỏ, chờ ngươi lớn hơn một chút rồi, sư phụ sẽ đến đưa ngươi cùng nhau ra ngoài, lúc sư phụ không có ở đây, tu luyện thật chăm chỉ cùng với sư đệ ngươi, biết không?”

"Đã biết."

Thạch Sinh nín miệng, hình như muốn khóc.

Thời điểm sư phụ ở bên cạnh khiến người ta không khỏi cảm giác an tâm cùng ấm áp, lúc này nghe sư phụ có khả năng muốn rời đi, trong lòng trẻ con thoáng cái có chút hoảng SỢ.

"Trọng Bân, trước đây kêu ngươi sửa sang lại chút ít thủ đoạn thuật sĩ của ngươi, sửa sang lại như thế nào rồi?"

Tê Trọng Bân lập tức lấy một quyển sách căng phồng từ trong ngực ra, bên trong còn kẹp rất nhiều trang giấy xưa cũ.

"Sư phụ, chỉ sửa sang lại một phần nhỏ, các loại bộ phận như bái thần cung phụng, cung thỉnh thân lực còn kém một chút, ngài đợi thêm một đoạn thời gian, đệ tử sẽ hoàn thiện thêm một chút, điều tra bổ sung vào chỗ thiếu."

Tê Trọng Bân nghĩ như thế này thì sư phụ có thể sẽ ở lâu thêm một đoạn thời gian, nhưng Dịch Thư Nguyên lại trực tiếp câm quyển sách trong tay lão tới.
Bình Luận (0)
Comment