Chương 27: Sầu lo (1)
Chương 27: Sầu lo (1)Chương 27: Sầu lo (1)
Dịch Thư Nguyên thoáng tự đắc, buông bút xuống, sau đó liền phát hiện hai người bên cạnh không có phản ứng gì, đặc biệt là chủ bộ đang nhìn chằm chằm vào chữ như là đã xuất thần.
"Chủ bộ đại nhân, chữ của tại hạ có xem như vượt qua kiểm tra không?"
Những lời này là Dịch Thư Nguyên rõ ràng đã biết rôi còn cố hỏi, hắn vẫn có chút năng lực trên phương diện thưởng thức và giám định, nếu như chữ này còn không vượt qua được kiểm tra, vậy cái huyện nha này cũng không cần nhận người nữa.
"Chủ bộ đại nhân?"
"Hả? À à, chữ này rất đẹp, rất hay, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiên sinh?"
Lúc chủ bộ nói chuyện rõ ràng liền bước từ đằng sau bàn đi ra, đặc biệt đi đến trước mặt Dịch Thư Nguyên chắp tay hỏi thăm, trong lòng Dịch Thư Nguyên hơi căng thẳng, không dám chậm trễ đáp lễ lại.
"Tại hạ Dịch Thư Nguyên, nguyên quán huyện Nguyên Giang, gần đây mới trở về."
Quả nhiên là đến từ bên ngoài, nhưng cái tên Dịch Thư Nguyên này đúng là vẫn chưa từng nghe qua, chỉ là mặc kệ y đã nghe qua hay không, chủ bộ chỉ biết bản lĩnh thư pháp của người này không phải có thể khinh thường đơn giản như vậy, cho nên y có chút lo được lo mất hỏi thăm thêm một câu.
"Dịch tiên sinh chẳng lẽ là tới tìm bổn quan để trêu đùa? Tiên sinh thật sự muốn làm cái chức văn lại kia?”
Bây giờ đến lượt Dịch Thư Nguyên buồn bực, chẳng lẽ công việc này tương tự với văn tự bán mình? Đi vào được đi ra không được? Vì vậy liền cẩn thận hỏi lại.
"Chủ bộ đại nhân, cái chức văn lại này chỉ được phép vào không cho phép ra?"
"Làm sao có thể như vậy được, ta chỉ sợ tương lai làm quan của tiên sinh bị người ta xem nhẹ...
Dịch Thư Nguyên yên tâm, hắn còn sợ bị người ta xem nhẹ? Trong khoảng thời gian này hắn xém chút nữa liền trở thành khỉ để cho người ta xem, vì vậy lúc này trên mặt liên lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, làm quan cách hắn quá xa, hơn nữa khảo thi công danh thời cổ đại tranh giành rất đáng sợ.
"Chủ bộ đại nhân quá lo lắng, Dịch mỗ bình sinh tự do lười nhác đã quen, căn bản không có ý định làm quan.”
Chủ bộ thấy hắn nói như vậy cũng không muốn hỏi nữa, trong đáy lòng y dĩ nhiên là hy vọng Dịch Thư Nguyên có thể lưu lại, cho nên nhẹ gật đầu, chuẩn bị văn khế.
Tờ văn khế này cũng tương đương như là hợp đồng, đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, điều khoản phía trên cũng không hà khắc, Dịch Thư Nguyên nói mình ở thôn Tây Hà, qua lại huyện nha bất tiện, chủ bộ lập tức thêm vào một điều khoản là huyện nha có thể cung cấp nơi trú ngụ, ngay cả đệm chăn cũng được viết lên, có thể nói là hết sức chu toàn, vô cùng thành ý.
Sau khi xem xong hết thảy điều khoản, Dịch Thư Nguyên liên ghi xuống nơi ở cố định là thôn Tây Hà, lại ký thêm đại danh của mình.
"Vậy thì để tiên sinh chịu thiệt rồi! Hai ngày sau, tiên sinh có cần ta sai người đi tới thôn Tây Hà tiếp đón, giúp đỡ tiên sinh mang chút ít hành lý đồ vật gì không?”
"Không cần làm phiền, tại hạ đơn giản đến đây, không muốn mang thứ gì."
"Đã như thế, Ngô Minh Cao liền cung kính bồi tiếp rồi!"
Chủ bộ cảm thấy buông lỏng một chút, trực tiếp báo ra danh tự, trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng đồng dạng nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó Dịch Thư Nguyên và chủ bộ hành lễ với nhau, dưới sự dẫn dắt của sai lại, xuôi theo lối ra lúc đầu rời đi, hai ngày sau hắn cần tới đây để báo danh, coi như là chính thức bắt đầu công việc.
Dịch Thư Nguyên cũng cảm thấy thoải mái, không nghĩ tới hôm nay thật sự có thể trực tiếp tìm được một công việc phù hợp, thậm chí có thể giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh tương đối phiền phức hiện giờ, về phần trở về nói như thế nào, cứ mang huyện nha ra nói là được.
Trong phòng công sở, chủ bộ mỉm cười tống biệt Dịch Thư Nguyên, đợi khi không còn nhìn thấy bóng lưng đối phương ở phía cửa vào, thân hình của y mạnh mẽ nhảy dựng lên, loáng cái đã chạy đến trước bàn xử án, cẩn thận cầm lấy tờ giấy tuyên kia, cẩn thận thưởng thức thư pháp, lại sợ mực chưa khô chảy xuống, nhanh chóng thả lại trên bàn dí sát vào nhìn.
Rất nhiều thư pháp cần phải cẩn thận tỉ mỉ quan sát mới có khả năng nhìn thấy tạo nghệ trong đó, mà chữ trước mắt này, vừa nhìn liền thấy có một cỗ nhàn nhạt say mê hấp dẫn, cái này chính là chỗ khó nhất, có thể so cùng thượng cổ hay không còn khó mà nói, nhưng đợi một thời gian thì tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng.
"Chữ thật tốt, thơ thật hay, tuổi còn trẻ lại có tạo nghệ như thế! Tương lai tất nhiên sẽ trở thành một nhân vật được mọi người danh truyền thiên hạ!"
Chủ bộ thì thào tự nói, cẩn thận chờ tờ giấy khô mực, riêng tờ giấy này, phải tư tàng cất đi, dẫu sao với cái bổng lộc chủ bộ của y, không mua nổi cái gì mà bút tích thực của danh gia.
"Ai nha, quên không kêu Dịch tiên sinh lạc khoản rồi! Nhưng mà thời gian còn nhiều, còn có cơ hội...
Chủ bộ còn đang mừng thầm ở đằng kia, ngoài huyện nha, Dịch Thư Nguyên vừa chắp tay tạm biệt hai vị sai lại, một người gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi rốt cuộc đã phát hiện ra Dịch Thư Nguyên, chẳng quan tâm đó là huyện nha, nhanh chóng lao đến.
"Đại bá, đại bá ngươi đi đâu đấy? Làm to lo chết mất!"
Dịch Thư Nguyên bước nhanh đi qua, trừng mắt liếc Dịch Dũng An, giọng của người sau liền lập tức nhỏ dần xuống, vừa nhanh chóng bước chân theo kịp Dịch Thư Nguyên, vừa xum xoe đưa lên một cái bao giấy bọc dầu ở trong tay, bên trong là mấy cái bánh bao nóng hôi hổi. "Đại bá ngài nếm thử xem, bánh bao Đồng Tâm Lâu, bên trong bánh là nhân thịt!"
Dịch Thư Nguyên cũng không khách khí, thò tay liền túm một cái lên cắn một miếng, dưới sự đói khát của bản thân gia trì, chỉ cảm thấy bánh bao mỹ vị vô cùng, mấy hơi liên ăn tươi một cái.
"Lần sau đại bá mang ngươi ăn đồ ăn bên trong Đồng Tâm Lâu!"
Vẽ xong bánh ngọt, Dịch Thư Nguyên lại thò tay lấy một chiếc bánh bao bắt đầu ăn, bánh bao vốn không mua nhiều, tổng cộng ba cái, phân cơm trưa còn lại chính là ổ bánh ngô mang theo, Dịch Dũng An thấy vậy vội vàng nắm lên chiếc bánh cuối cùng.
"A... Thật ngon, đúng rồi đại bá, tại sao ngài lại ở bên trong huyện nha vậy?"
"Tìm công việc, có thể kiếm chút tiền bạc, ta có tay có chân, cũng không thể cứ để các ngươi nuôi ở trong nhà mãi đúng không?”
Hai người vừa đi vừa nói, phải quay trở về rồi, Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn xem, hai người sai lại kia hình như đang ở xa xa nhìn qua phía của hắn.