Chương 282: Cá chép một trăm năm chấn kinh (2)
Chương 282: Cá chép một trăm năm chấn kinh (2)Chương 282: Cá chép một trăm năm chấn kinh (2)
Lục Vũ Vi cảm giác bây giờ thật tốt, tiếp đó nàng phát hiện mình rõ ràng có thể khống chế bộ phận pháp lực của Dịch tiên sinh đưa vào, liên lập tức vui mừng lại thấy hiếu kỳ mà nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, ta giống như có thể điều khiển pháp lực của ngài."
Dịch Thư Nguyên gật đầu đáp lại.
"Đúng vậy, cái này chính là mượn pháp, chẳng qua loại mượn pháp này bây giờ mười thành khó tồn tại một thành, còn cần thôi diễn hoàn thiện."
Cái này chính là huyền diệu từ biến hóa đạo của Dịch Thư Nguyên, hắn đã sớm rõ ràng chân tủy của biến hóa ảo diệu, thoát ly gông cùm xiềng xích của thuật cùng hình thể tâm thường, pháp lực Tiên Thuật biến hóa có thể mượn pháp vạn gia, tự nhiên cũng có thể biến hóa bản thân với người mượn pháp.
Nhưng loại chuyện này đối với Lục Vũ Vi lại thật sự mới lạ, nguyên lai tiên pháp Tiên Nhân lại huyền diệu như vậy, rõ ràng còn có thể mượn pháp người khác!
Đây chẳng phải là đơn thuần thi pháp đối với người khác để cho người ấy sinh ra khí lực biến hóa, hoặc là làm cho người ta một cái bảo vệ nguyền rủa, đây là biến hóa của pháp lực, tương đương với việc Lục Vũ Vi có thể mượn nhờ một cỗ pháp lực này thi triển pháp thuật của chính mình.
Hiện giờ Lục Vũ Vi cảm thấy nếu như mình nguyện ý, có thể tùy thời bài trừ pháp chú từ Thủy Thần Khai Dương lưu lại, nhưng mà cũng không cần thiết, như vậy thì càng có lý do ở bên cạnh Dịch tiên sinh đợi thêm một thời gian ngắn.
"Tiên sinh tiên sinh, chúng ta nhanh chóng tìm một chỗ ăn cơm đi, Kinh Thành nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon!"
Hôi Miễn lại nhô đầu ra, nó đã có chút không thể chờ đợi được nữa.
"Đi thôi, trước tiên tìm một nơi thanh tịnh, chút nữa còn có người tìm tới nữa.”
Dịch Thư Nguyên trong lời ẩn chứa hàm ý, nhìn qua Lục Vũ Vĩ nói.
"Lục cô nương, phải chăng ngươi có chỗ sợ hãi đối với Thiên Thần, không muốn đối mặt?”
Hôi Miễn lại không hề cố ky, lập tức hỏi.
"Tiên sinh, là Tào lôi tướng muốn tới sao?"
Dịch Thư Nguyên lắc đầu.
"Cũng không rõ có phải là gã tới hay không."
"Ta... Lục Vũ Vi cắn cắn môi, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ cảm thấy ở bên người Dịch tiên sinh có lẽ không có sao, huống chi mình lại không phạm phải chuyện gì, cần gì phải trốn chứt
"Thật ra ta còn muốn tiếp kiến Thiên Thần nữa cơ, đi theo bên người Dịch tiên sinh nhìn xem chắc có lẽ không sao ha, nếu như ngày nào đó tự ta gặp được, ta khẳng định liền chạy trước!"
Hôi Miễn rất thích nghe lời này, thậm chí có chút ít đồng cảm.
"Nói không sai, ở bên cạnh tiên sinh nhất định là không có chuyện gì."
Dịch Thư Nguyên gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, Dịch mỗ cũng hy vọng hôm nay ngươi cũng có thể cùng đi ở một bên, có một số việc có lẽ sẽ thuận tiện một chút."
Nếu không nhầm thì là Niên Triêu Sinh thật sự đi cáo trạng, Lục Vũ Vi dầu gì cũng là một nhân chứng, đây cũng là nguyên nhân Dịch Thư Nguyên lưu lại pháp chú của Thủy Thần.
Dịch Thư Nguyên cũng không có đi tìm tửu lâu hay tiệm cơm nhiều người náo nhiệt, mà dẫn theo Lục Vũ Vi cùng Hôi Miễn đi xuyên qua hơn nửa bến tàu, đi qua những nơi náo nhiệt ở bên ngoài, cuối cùng đến một chỗ trà lâu tương đối quạnh quẽ.
Gọi một bình trà xanh và một đĩa mứt hoa quả, Dịch Thư Nguyên cùng với Lục Vũ Vi ngồi ở bên cạnh cửa hiên có thể ngắm trời mưa.
Tuy rằng mưa rơi xuống, nhưng đoạn thời gian gân nhất nhiệt độ tiết trời của Thừa Thiên Phủ lại ấm ấp, trong tiệm không hề lạnh lẽo, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy cảnh xuân, cộng thêm không có sinh ý gì, khiến cho chưởng quầy cùng với tiểu nhị của điếm cũng đều có chút buồn ngủ.
"Âm ầm."
Một tiếng sấm khiến cho chưởng quầy cùng với tiểu nhị dựa vào một cái bàn trống nghỉ ngơi khẽ run người lên, tiểu nhị nhìn qua cửa ra vào, nhanh chóng đi lên thân mật chào hỏi khách nhân xuất hiện ở cửa.
"Xin mời vị khách quan này vào trong! Xin hỏi ngài muốn uống trà gì?"
Giọng nói nhiệt tình của tiểu nhị theo bản năng hơi nhỏ xuống, vừa bị người ở cửa vào nhìn thoáng qua, trong lòng liên khẽ run lên, sinh ra một cỗ ý sợ hãi.
"Không cần tiếp đãi, ta đến tìm người!"
Nói xong, người đến liên đi vào trong quán trà, chưởng quầy sau quây liếc qua trên mặt đất, thân thể cũng theo bản năng rụt rụt lại, thò tay vẫy vẫy tiểu nhị ý bảo gã không cần quan tâm.
Người này không có áo tơi hay mũ rộng vành, cũng không hề bung dù, nhưng lúc tiến vào trên mặt đất ngay cả một giọt nước cũng không có, việc này liên có chút lạ đời, khiến cho chưởng quầy cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng.
Dịch Thư Nguyên bên kia cũng đã đứng lên, chắp tay về phía người đến.
Khách nhân vào trong tiệm cũng đồng dạng chắp tay hoàn lễ.
"Dịch tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt!
Lục Vũ Vi cũng đứng lên cùng Dịch Thư Nguyên, đồng dạng không dám chậm trễ hành lễ, Hôi Miễn ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
"Một trong ngũ tướng của Lôi Bộ, Tào lôi tướng."
Là người quen tới, trong lòng Dịch Thư Nguyên liền hơi buông lỏng một hơi, nở nụ cười đưa tay vươn tới chiếc ghế bên cạnh.
"Mau mời ngồi, có phải là đã tìm được vị bằng hữu kia của người rôi không?"
Dịch Thư Nguyên cố ý hỏi một tiếng như vậy, Tào Ngọc Cao liền bước nhanh đi tới, cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống nhận lấy chén trà nhỏ Lục Vũ Vi đưa tới, còn nói một tiếng "Đa tạ".
Cái này khiến cho trái tim nguyên bản đang nhảy phốc phốc của Lục Vũ Vi cũng hòa hoãn xuống, hóa ra Thiên Thần Lôi Bộ dễ nói chuyện như vậy!
"Hazz, nếu như tìm được thì tốt rồi, là chuyện phiền toái khác, a a đúng rồi, không biết vị tiên tử này là?"
Tiên tử? Lục Vũ Vi sửng sốt một chút, nhanh chóng trả lời.
“Tại hạ Lục Vũ Vi, tạm thời đi cùng Dịch tiên sinh."
Tào Ngọc Cao nhẹ gật đầu không muốn hỏi nhiều, thật ra cho dù hiển lộ yêu khí, Tào Ngọc Cao cũng không thể nào để ý tới người bên cạnh Dịch Thư Nguyên, hơn nữa hiện giờ khí tức trên thân Lục Vũ Vi ngược lại càng giống là một vị tiên tu khác, chỉ rõ ràng là khí tức nhất thời không quá ổn, bộ dạng tu vi không hề cao.
"Dịch tiên sinh, ta phát giác được ngươi ở gần đây, liền xuống thử hỏi một câu, phải chăng ngươi đã gặp phải cao nhân tiên đạo gì đó ở trên sông Khai Dương."
Tào Ngọc Cao vừa hỏi, vừa quan sát phản ứng của Dịch Thư Nguyên, người sau lắc đầu.
"Chưa từng nhìn thấy!"
Tào Ngọc Cao thở dài, tiếp tục nói.
"Dịch tiên sinh, nếu như thật là ngươi làm, liên không nên che giấu trước mặt Tào mỗ, trực tiếp đập phá miếu của Thủy Thần Khai Dương, làm vỡ nát Kim Thân của gã, lột bỏ gân nửa tu vi thần đạo của gã, lần ra tay này cũng không tránh khỏi quá nặng đi, Thủy Thần Khai Dương Niên Triêu Sinh kia đã đi lên trời báo cáo, Thiên Đế cũng không thể coi như là không biết được?" "Biết rõ, đúng là ta làm."
Dịch Thư Nguyên một câu thừa nhận.
"Lạch cạch.'
Tay phải Lục Vũ Vi run lên, chén trà nhỏ trong tay cũng trực tiếp đổ ở trên bàn, hơi có vẻ cứng ngắc ngẩng đầu nhìn tới Dịch Thư Nguyên phía đối diện.
Lời Hôi Miễn từng nói tựa như lại vang vọng bên tai nàng: "Cho dù Thủy Thần kia biết rõ thì như thế nào, cho gã thêm một cái lá gan, gã dám đến chỗ tiên sinh đòi cá hay sao?"