Chương 289: Rèn sách (1)
Chương 289: Rèn sách (1)Chương 289: Rèn sách (1)
Tục ngữ nói trên trời một ngày dưới đất một năm, Dịch Thư Nguyên rất sợ thật sự phát sinh loại tình huống này, may mà hắn ở lại Thiên Đình một ngày, lúc trở lại Thừa Thiên Phủ cũng là lúc mưa vừa mới ngừng không bao lâu.
Ít nhất từ trên tầng mây nhìn, mây mưa trong phạm vi Thừa Thiên Phủ mới vừa vặn trút xuống xong lưu lượng nước, bắt đầu tiêu tán.
Một đóa mây trắng nhàn nhạt rơi xuống, Tào Ngọc Cao dẫn theo Dịch Thư Nguyên bay đến trên không Diên Sơn ngoài Thừa Thiên Phủ.
"Dịch tiên sinh, ngươi không cần đi Thừa Thiên Phủ sao?"
"Tạm thời không đi nữa, ta vốn cũng nghĩ đến Diên Sơn một chuyến, chỉ là bởi vì phải giúp Lục cô nương, cho nên đi mãi cho đến bến cảng Thừa Thiên Phủ."
Diên Sơn phía dưới có đỉnh núi cao, có dốc thoải, có khe núi lại có thung lũng, giờ phút này lại vẫn ở trong mây mù lượn quanh như cũ, mà một bên dãy núi lại có thể thấy được con sông lớn Khai Dương.
Dịch Thư Nguyên quan sát vê phía con sông, lại nhìn Lục Vũ Vi bên cạnh.
"Lục cô nương, chuyện của ngươi đã giải quyết rồi, ngươi còn có dự định nào khác không?”
Lục Vũ Vi trịnh trọng thi lễ với Dịch Thư Nguyên cùng Tào Ngọc Cao.
"Lần này đa tạ tiên sinh cùng với Tào thần tướng tương trợ, Vũ Vi không có gì báo đáp, chỉ cầu tương lai có thể hoàn lại phần ân tình này, ta đã ở bên ngoài cũng đủ lâu rồi, chuẩn bị dạo chơi xong đoạn đường này liên quay vê Thiên Nguyên Trì, tránh cho mẫu thân lo lắng."
Trên mặt của Tào Ngọc Cao vẫn không có chút cảm xúc nào như cũ.
"Tào mỗ chẳng qua là không quen nhìn một chút việc mà thôi, giúp ngươi là Dịch tiên sinh, một tiếng cám ơn này ta liền nhận rồi, vê phần đại ân đại đức, ngươi vẫn là báo Dịch tiên sinh đi
Tuy rằng sắc mặt Tào Ngọc Cao lãnh khốc thậm chí có chút dọa người, nhưng mà Lục Vũ Vi bây giờ cũng không có sợ gã, càng là hiểu rõ tính tình của vị lôi thân này cũng là người trung nhân, nàng nở nụ cười nhẹ gật đầu với Tào Ngọc Cao.
"Dịch tiên sinh, Tào thần tướng, Vũ Vi trước tiên từ biệt ở nơi này rồi!"
"Còn ta nữa, ta thì sao?”
Hôi Miễn nhô đầu ra, đứng ở trên bờ vai Dịch Thư Nguyên, biểu lộ bất mãn, con cá chép tinh này có mỗi một chút việc cũng không hiểu! Lục Vũ Vi cũng cười thi lễ một cái về phía Hôi Miễn, sau đó cũng không dây dưa dài dòng nữa, trực tiếp thả người nhảy xuống từ trên tâng mây, mang theo một trận hơi nước mây trôi trực tiếp vê phía sông lớn.
Từ xa nhìn lại, cũng không bắn lên bọt nước gì.
Giờ phút này đám mây chuyển hướng tới trong núi, mãi cho đến trên một cái sườn núi mới hạ xuống, lúc này Tào Ngọc Cao mới tạm biệt.
"Tốt rồi, Tào mỗ liền đưa đến nơi này, Dịch tiên sinh, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Dịch Thư Nguyên cùng Tào Ngọc Cao hành lễ với nhau.
"Có tin tức cứ liên hệ Dịch mỗ."
Tào Ngọc Cao biết rõ Dịch Thư Nguyên nói là ý gì.
"Nhất định!"
Nói xong câu đó, Tào Ngọc Cao ngẩng đầu quan sát bầu trời, sau đó liền điều khiển thần quang thăng thiên rời đi.
Tiếp theo trên sườn núi rốt cuộc chỉ còn lại có Dịch Thư Nguyên cùng với Hôi Miễn.
"Tiên sinh, giờ còn hai người chúng ta thôi, Diên Sơn này có lẽ rất thích hợp phải không?”
"Dĩ nhiên là phù hợp rồi, đi, tìm một chỗ nào đó."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng cất bước đi tới trong núi, giờ phút này vừa mới ngừng mưa, trong núi một mảnh tươi mát, giữa các cành lá cũng được gọt giữa hiện lên một tâng sóng ánh sáng.
"Tiên sinh, bên đó không ẩm ướt!"
Sau khi đi xuyên qua vài gò núi, Hôi Miễn nhìn xa xa dưới một cái thạch bích có một nơi khô ráo.
Dịch Thư Nguyên ởi tới, vừa nãy có viên đá ngăn cản một chút góc nhìn, tới gân mới phát hiện bên trong thạch bích lõm vào, không gian bên trong không nhỏ, mấu chết là còn có vài tầng tường đất, thổ khung, thượng bộ thì là mái nhà gió lùa.
Hiển nhiên nơi này cũng đã từng có một gian phòng ốc, chẳng qua là hiện giờ chỉ còn lại chút dấu vết này, cũng không biết nơi đây đã phủ bụi bao lâu.
Bờ núi trên đỉnh đầu còn có một khối đá lớn, trong khối đá treo một cái cây.
Nếu như trên hòn đá kia cùng với vách đá dưới cây có thể có sơn động, vậy thì chính là địa phương kỳ ngộ kinh điển của nhân vật chính trong truyện võ hiệp rồi, đáng tiếc là không có sơn động gì, cũng không có bí tịch gì.
"Một chỗ không tệ!"
Dịch Thư Nguyên đi đến bức tường đổ tàn tạ bên trong, bên trái có dốc thoải, bên phải thì là mấy cây đại thụ che trời, cộng thêm bản thân vách đá, sáng tạo ra một cái nơi tránh gió thiên nhiên trong núi, hơn nữa địa thế hơi cao hơn chung quanh, thế cho nên trong mưa vẫn có thể bảo trì khô ráo như cũ.
Dịch Thư Nguyên hất tay áo lên trên mặt đất.
"Vù vù."
Một trận gió nhẹ thổi qua, bụi đất trong căn nhà tàn phá lập tức bị thổi sạch sẽ, rõ ràng còn có một ít hòn đá hình dạng tương đối quy tắc, có thể làm ghế cũng có thể làm bàn.
Diên Sơn hay còn được gọi là Long Duyên Sơn, ý là nơi long mạch kéo dài, là một mảnh núi cao dưới chân thiên tử Đại Dong, tên tự nhiên cũng có ngụ ý đặc thù.
Dịch Thư Nguyên không muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì long mạch với không long mạch, nhưng linh khí của Diên Sơn quả thật tương đối đồi dào, hơn nữa căn phòng nhỏ tàn tạ và ẩn nấp này lại cũng có hàm súc thú vị khác, để cho hắn cũng có một loại cảm giác người trong tiên đạo tu hành trong núi.
Giấy và bút mực từng cái được đặt ở trên tảng đá bên cạnh, Hôi Miễn lại xung phong nhận việc bắt đầu mài mực.
Những cái trang giấy lúc trước chế tạo quạt xếp còn dư lại được Dịch Thư Nguyên lấy ra hơn phân nửa.
Hôi Miễn vừa thuần thục mài mực, vừa nhìn quanh trang giấy trong tay Dịch Thư Nguyên, dù là nó cũng có thể cảm nhận được trên trang giấy có từng đợt linh vận đặc thù.
"Tiên sinh, chút giấy như vậy, cho dù đóng thành sách cũng không đủ viết nha."
Dịch Thư Nguyên cũng đang suy tư, nghe Hôi Miễn nói, không khỏi lầm bầm trả lời.
"Trong tiên đạo có một loại thư văn, tên viết Thiên Lục, chỉ một quyển mỏng liền có thể ghi lại muôn vàn sự vật một cách đặc sắc, người vô đạo gặp chỉ thấy như giấy trắng, người có đạo gặp mới có thể nhìn được nội dung."
Tuy rằng loại Âm Trúc Giản kia cũng rất lợi hại, thế nhưng loại đó là thần công quỷ phủ của Phán Quan âm tỉ, hơn nữa đúng là vẫn còn có hạn độ.
Tiên đạo tự nhiên có biện pháp riêng của tiên đạo.
"Vậy tiên sinh ngài biết làm thế nào tạo ra Thiên Lục Thư sao?"
Dịch Thư Nguyên xòe hai tay nhún vai.
"Không biết, nhưng có mạch suy nghĩ."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên cầm một ít trang giấy vào trong tay, lấy điêu kiện của những trang giấy này mà nói, làm thành Thiên Lục Thư khẳng định là không thành vấn đề.