Chương 299: Chốn phong nguyệt (1)
Chương 299: Chốn phong nguyệt (1)Chương 299: Chốn phong nguyệt (1)
Hôi Miễn nghe ra ý tứ trong lời nói của tiên sinh, hình như tiên sinh cảm thấy lần trước một kiếm kia quả thật không tính là chém được hai mạng của miêu yêu.
Dịch Thư Nguyên nhìn Thập Tam Lâu Phường bên bờ sông, trâm tư một hồi lâu, sau đó mới mở miệng suy đoán nói.
"Có lẽ mỗi một lần sau khi bỏ một mạng, Cửu Mệnh Miêu Yêu này lại trọng sinh, đại giới cũng sẽ càng lớn hơn so với chúng ta nghĩ đến, thậm chí khả năng tương đối giống như là trùng tu.
Mặc dù là suy đoán, nhưng trong lòng Dịch Thư Nguyên cảm thấy khả năng này không nhỏ.
"Có đạo lý!
Hôi Miễn nhẹ gật đầu, nhưng mà cho dù là như thế, trong lòng của nó vẫn còn có chút nhút nhát, dù sao không dám một mình đối mặt với miêu yêu.
Dịch Thư Nguyên đương nhiên nhìn ra Hôi Miễn rất sợ, hắn cũng sẽ không bắt buộc nó.
"Hiện giờ ta rất tò mò loại mệnh số biến hóa đó, nếu như có thể hiểu thấu huyền bí của nó, có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với đạo Càn Khôn Biến của ta."
Dịch Thư Nguyên thì thào nói qua, trong lòng lại không khỏi hồi tưởng lại trong é Tây Du ký ) , Sa Tăng đã từng tường thuật tóm lược rằng Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai loại biến hóa, cũng là có 72 mạng.
Mặc dù cái này chỉ là nói đùa trong tiểu thuyết cổ đại kiếp trước, nhưng lấy góc độ tìm hiểu càn khôn, biến hóa thành sự thật của Dịch Thư Nguyên bây giờ, cũng chưa chắc không có đạo lý!
Biến hóa Long Phi Dương quả thật đã từ hư hóa thật, nhưng trong khoảng thời gian này mỗi khi Dịch Thư Nguyên muốn thử nghiệm những cái biến hóa khác, lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
Mặc dù có Thạch Sinh đến thế gian mang cơ sở cảm ngộ cho Thiên Cương Biến, hóa hư là thật, biến hóa của Dịch Thư Nguyên coi như là nước chảy thành sông.
Nhưng trước mắt cũng chỉ giới hạn ở Long Phi Dương, lại chậm trễ không thôi diễn ra đệ nhị trọng Địa Sát Biến.
Chỉ là bản thân Dịch Thư Nguyên cũng không phải là không phát giác ra cái gì, mỗi một trọng biến hóa mới, chẳng những phải hóa nhập hình thể, còn phải cùng với bản tâm bên ngoài bản thân, có tâm linh tương ứng cùng dung nhập cảm xúc trong đó, diễn dịch ra biến hóa mới, làm được lấy giả tráo thật, hóa giả thành thật.
Mà mỗi một trọng biến hóa còn cần lấy tâm thái hóa thành sinh mệnh mới để suy nghĩ và cảm ngộ.
Nhưng hiểu rõ điểm này không đồng nghĩa là đã ngộ ra, tựa như Dịch Thư Nguyên đã từng tự nhận sáng tỏ đạo lý ngũ hành, cũng vào trong kiếp số mới chính thức khám phá, diễn sinh ra ngũ hành biến hóa.
Đương nhiên, cái này cũng mới trôi qua không bao lâu, Dịch Thư Nguyên tin tưởng dưới tháng ngày tu hành tích lũy, nhất định có thể dân dần khiến cảm ngộ cùng với lý giải trở nên sâu sắc hơn, từ đó thuận lý thành chương thôi diễn tinh tiến.
Chỉ là nếu như có chỗ có thể tham khảo khẳng định sẽ càng tốt hơn, nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên liên càng không có khả năng để cho con miêu yêu này chạy thoát.
Suy nghĩ của Dịch Thư Nguyên dần dần rõ ràng, từ nguyên bản trong lúc vô tình cảm giác đến manh mối tới truy xét miêu yêu, dân dần đã thành chiếu cố đến khả năng tu hành của bản thân.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đó nào!"
Trong cảm giác của Hôi Miễn, tiên sinh giống như đứng trầm tư tại chỗ rất lâu, sau đó đột nhiên đã nghĩ thông suốt cái gì đó.
"Hả? Tiên sinh không tìm yêu quái nữa sao?"
Dịch Thư Nguyên nhìn qua Hôi Miễn lại nhìn vê phía xa xa.
"Dù sao chúng ta cũng đang đi tìm nơi ăn cơm, ăn ở đâu không phải là ăn, tuy rằng thức ăn của Thập Tam Lâu Phường không vang danh, nhưng cũng chưa từng nghe nói đồ ăn chỗ này không thể ăn được?”
"Nơi này còn có thể sử dụng giống như tiệm cơm?”
Giọng của Hôi Miễn cũng mang thêm vài phần hồ nghi.
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, thản nhiên nói.
"Tất nhiên rồi? Trong này thiếu gì ta không biết, nhưng khó có khả năng thiếu đồ ăn, chẳng qua nhất định sẽ đắt hơn không ít mà thôi."
Giờ phút này trong đầu Dịch Thư Nguyên đang nghĩ tới đoạn cao trào trong phim Quan Xẩm Lốc Cốc của Tinh Gia, đây chính là một trong khát vọng lúc nhỏ, thoạt nhìn ăn rất là ngonl
Trong rừng hoa đào, cánh hoa bay tán loạn, tựa như bay múa quanh Dịch Thư Nguyên, đợi lúc hoa đào tản đi, Dịch Thư Nguyên đã không còn bộ dáng vốn có, chẳng những đã thành bộ dạng Long Phi Dương, ngay cả quần áo cũng biến thành toàn thân màu đen.
Lúc trước Dịch Thư Nguyên làm hai bộ quần áo, lần này thay đổi toàn thân quần áo màu đen, cũng không khoác thêm áo màu xanh.
Một thân quần áo màu đen này là thiên hắc pha thêm màu xanh, màu sắc xanh đen có điểm hơi đậm.
Lúc Dịch Thư Nguyên từ trong rừng đào đi ra, ống tay áo của cổ tay trái phải cũng được buộc chặt lại, từ nho sinh quần áo rộng tay, đã trở thành hình tượng một giang hồ khách vô cùng lão luyện.
Lúc này vẫn là thời điểm trưa đứng bóng, không khí của Đại Dong cũng coi như là tương đối cởi mở, nhưng ít nhiều cũng sẽ có chút cố ky, lúc này người tới khu vực Thập Tam Lâu Phường này thường là để thưởng hoa đào.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên giờ phút này biến hóa thành Long Phi Dương, trên tâm tính vốn là tiêu sái tăng thêm vài phần hào khí giang hồ, cho nên thời điểm đi đến phía Thập Tam Lâu Phường cũng là thoải mái sải bước.
"Tiên sinh, chúng ta còn không biết hoa khôi kia ở lâu nào nữa đấy."
Hôi Miễn thấp giọng nhắc nhở bên tai Dịch Thư Nguyên một câu, Dịch Thư Nguyên không thèm để ý chút nào, khóe mắt liếc qua một bên thấp giọng nói.
"Ừ, người dẫn đường không phải đã tới rồi sao?"
Hôi Miễn nhô đầu từ trong tóc ra, thuận theo tâm nhìn Dịch Thư Nguyên, giờ khắc này, hai người nho sinh vốn đã sớm đi ở biên giới kênh đào giờ mới đi tới ngoài rừng đào.
Sau khi hai người tới chỗ rừng đào, có lẽ là trong lòng có chút phấn khích, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, ánh mắt càng là liên tiếp liếc tới phía Thập Tam Lâu Phường.
"Ài, Sở huynh, rừng hoa đào thật là nhiều người nha."
Quả thật, rừng hoa đào rất lớn, lại là vào thời tiết hoa đào đua nở, người đi chơi trong tiết thanh minh ngắm hoa thật sự không ít, nhưng mà lúc này lại hâu như không có ai đi tới bên trong Thập Tam Lâu Phường.
"Lúc này hai chúng ta đi qua liệu có phải quá rõ ràng rồi hay không?”
"Sợ cái gì, có một số người còn đã ở bên trong rồi đấy, đó, bên đó không phải là có người đang đi qua đó sao, đi đi đi!"
Dương Bản Tài nhìn qua, quả nhiên có một nam tử mặc huyền y cũng đang đi đến lầu các mục tiêu của bọn họ, trong lòng lập tức tự tin hơn nhiều, bước chân cũng nhanh hơn đi qua.
Dịch Thư Nguyên cũng không thật sự cần đợi Sở Hàng cùng với Dương Bản Tài tới mới biết được vị trí, một phương diện vốn là trong lòng có nhận thấy, một phương diện khác là từ tầm nhìn của hai người này cũng có thể nhìn ra được.
Trước mặt Thập Tam Lâu Phường có một con đường lót đá xanh, quy mô kiến trúc mỗi một tòa cũng đều không nhỏ.
Lầu các từ dưới lên trên tâng tâng điệp điệp, không thiếu đình viện phòng ốc, nhà trên mặt nước phía sau thành vòng, bên trong còn có thuyền hoa lớn ngừng lại, phong nguyệt trên nước của mười ba lâu bọn họ tự nhiên không thể nào ít.
Dịch Thư Nguyên đi tới một lâu gọi là "Vân Hương Các", hắn ngẩng đầu nhìn liếc qua tấm biển liền đi đến chỗ đại môn.
Trước đại môn có cây và đá thành cảnh, cửa sổ phía trên lầu các cũng có các cô nương đang dựa vào tán thưởng hoa đào, thấy Dịch Thư Nguyên tới đây, tự nhiên có không ít người nhìn về phía hắn.
Không có tiếng trêu ghẹo nhõng nhẽo mời chào, chỉ là phe phẩy quạt tròn hoặc nhìn hoặc nở nụ cười.
Lúc này đang là giữa trưa, cũng không có cô nương nào đứng ở cửa ra vào ôm khách, hoặc là nói nơi đây vốn cũng không thịnh hành kiểu ôm khách bên ngoài này, chỉ có hai gã nam tử quần áo lão luyện tiếp khách, thấy Dịch Thư Nguyên tới đây, hai người cùng tiến lên phía trước hành lễ.
"Vị khách quan này ngài có hẹn trước không?”
Dịch Thư Nguyên sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không xấu hổ, chỉ là nói.
"Ta trước đây cũng chưa từng tới qua, không biết nơi đây còn có quy củ như vậy, không hẹn trước liền không thể đi vào sao?"
"A, khách quan ngài hiểu lầm rồi, nếu như ngài đã hẹn trước với cô nương quen biết, chúng ta liên giúp ngài báo một tiếng, nếu như không có hẹn, tự nhiên cũng có thể đi vào, mời khách quan!"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, đi tới bên trong lâu các, hai bên cửa nghênh đón liền treo đôi câu đối mộc điêu.
'Phong nguyệt thường tại, quân tử mộ sắc dục đăng lầu. '
'Hoa nở bốn mùa, trần nữ tiếc tài biết mây mưa. '
Dịch Thư Nguyên cũng là sau khi vào cửa nhìn lướt qua, dù hắn hai đời đều chưa từng đi qua địa phương cùng loại, cũng chợt cảm thấy cao cấp.
Chỉ là cho dù câu đối viết hay, nữ tử trong lầu lại có bao nhiêu người có thể chọn đây?
Tâm niệm này vừa hiện lên, phân cảm giác mới lạ trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng phai nhạt, mà lúc hắn mới tiến vào trong lầu được vài bước, lập tức liền có tú bà ra đón.