Chương 301: Khó mà hưởng thụ (1)
Chương 301: Khó mà hưởng thụ (1)Chương 301: Khó mà hưởng thụ (1)
Nhưng mà Hôi Miễn cũng phi thường hiểu chuyện, tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng rõ ràng chủ động đi tới bên người nữ tử, cọ xát vào cánh tay của đối phương.
Chẳng qua khi nữ tử theo bản năng muốn vuốt ve mèo, Hôi Miễn lại linh động quay người tránh được cánh tay của đối phương, động tác kia quả thực giống như đúc cùng với những con mèo bình thường, chỉ là sẽ không kêu tiếng mèo.
Gần son thì đỏ gân mực thì đen, gân Dịch Thư Nguyên thì thích đùa giỡn!
Dịch Thư Nguyên liếc qua Hôi Miễn, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một câu nói như vậy, hắn cũng muốn thò tay đi bắt Hôi Miễn một chút, không ngờ đối phương rõ ràng cũng tránh khỏi tay của hắn, nhảy tới bệ cửa sổ bên ngoài núp vào, không cho sờ.
Thật ra muốn người ta trâm tĩnh lại cũng rất đơn giản, hai bên đều không bắt được mèo, liền khiến cho Trác Tình che miệng nở nụ cười.
"Được rồi, con mèo của ta thèm ăn, chỉ cân chúng ta ăn nhanh một chút, nó sẽ không nhịn được mà đi tới.'
Dịch Thư Nguyên đưa một đôi đũa cho Trác Tình, người sau nhận lấy xong liên nhìn Dịch Thư Nguyên đang ăn đĩa rau bên đó, liền theo bản năng gắp rau trước bàn vào trong bát cho hắn.
Cái này khiến cho Dịch Thư Nguyên rất không quen, ngẩng đầu bất đắc dĩ nói.
"Ta biết rõ ngươi cũng chưa ăn cơm, cứ coi ta là một người bằng hữu bình thường, không cần phải đặc biệt chiếu cố, thoải mái động đũa đi."
Trác Tình nhẹ gật đầu, liền thật sự bắt đầu ăn, lúc này cũng không sai biệt lắm là giờ các cô nương trong lầu dùng cơm canh, chỉ là bỗng nhiên có khách nhân đến, nàng dĩ nhiên là trước tiên trang điểm sau đó liền tới đây, đương nhiên chưa ăn được mấy đũa.
"Long đại hiệp, món ăn này tuy rằng tâm thường, nhưng là món ngon nhất, ngài nếm thử xem.”
Dịch Thư Nguyên nhìn tới một chén tương tự tô mì phủ phấn, chén này hắn và Hôi Miễn cũng không động tới, hắn dùng chiếc đũa nhếch lên tâng vỏ trứng gắn hạt vừng bột phấn, hương vị phía dưới liên xuyên qua ra ngoài.
Lại ăn thử một miếng, trong mặn tươi mang theo vị ngọt, thịt mặn măng nấm, phong vị đặc biệt.
'C€oi như không tệt
Không khí trên bàn cơm bầu cũng dần dần thoải mái, Dịch Thư Nguyên sẽ không tương tự như khách nhân khác nói tới phong nguyệt gì đó, cũng sẽ không khoe khoang tài văn chương, càng sẽ không ý đồ tán tỉnh hoặc là động thủ động cước. Cái này mới đầu để cho Trác Tình nghi hoặc thậm chí tự mình hoài nghi, nhưng sau đó liền cảm thấy buông lỏng khó có được, không cần hư dữ ủy xà, không cần mất công nịnh nọt, không cân nghe những thi từ bẩn thỉu còn phải biểu hiện ra vẻ mừng rỡ cùng tán dương, càng không cần có bất luận khó chịu gì.
Thật sự đúng như lời đối phương nói, chỉ là bạn bè bình thường cùng ăn một bữa cơm, tùy tiện nói chuyện một chút.
Đây chẳng phải là một người tới tầm hoa vấn liễu, có lẽ hắn thật sự chỉ tới để dùng cơm?
Trác Tình đã ăn khá là phong phú, liền ngừng đũa lại, nhấc bầu rượu tới rót rượu giúp Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên cũng không cự tuyệt, mà vẫn nhìn Hôi Miễn trốn ở bệ cửa sổ như cũ nói.
"Được rồi, lần sau không như vậy nữa, tới đây ăn đi, chừa lại thịt cho ngươi đấy!"
Lúc này con mèo bên bệ cửa sổ mới lộ đầu ra, sau đó Hôi Miễn liên ưu nhã cất bước đi tới trước bàn, nhẹ nhàng nhảy lên bàn.
Trác Tình bên cạnh hơi há mồm.
"Nó có thể nghe hiểu tiếng người?"
"Động vật tiếp xúc cùng người lâu rồi, tự nhiên có thể thông ý, ngược lại cũng chưa hẳn là có thể nghe hiểu tiếng người, chỉ là có thể cảm giác ra ý trong lời nói của người, có thể phát hiện ác ý thiện ý.
Trác Tình nhìn Dịch Thư Nguyên, nàng cũng có thể phát giác ác ý thiện ý của người khác, ví dụ như vị trước mắt này, nghĩ tới chắc hẳn giang hồ hiệp sĩ chân chính mới có khả năng như thế, trước kia gặp gỡ qua mấy người gọi là giang hồ khách, không có mấy người có ấn tượng tốt.
"Nó vẫn là không kêu, thật là một con mèo yên tĩnh!"
Trác Tình gắp một chút thịt đặt trên một cái dĩa sạch sẽ cho Hôi Miễn, khiến cho Hôi Miễn liếc nhìn nàng nhiều một cái.
Dịch Thư Nguyên lại vừa cười vừa thâm nghĩ, ngươi là không thấy qua thời điểm nó không làm mèo thôi.
"Lại nói, các ngươi chỗ này có nuôi mèo không?"
Giống như sau khi đã quen thuộc liên thuận miệng hỏi, nhưng mà lúc này Dịch Thư Nguyên mới bắt đầu dần dần hướng tới mục đích thực sự khi tới đây.
Nhưng hôm nay Dịch Thư Nguyên cũng muốn chờ ở đây thật lâu, không chỉ phải đợi xe hoa trở về, còn muốn đợi đến trời tối.
Mặc dù không có ngửi được yêu khí, nhưng một cỗ mùi khác lạ vẫn làm cho hắn rất để trong lòng, chẳng qua luồng mùi vị này cũng không có chỉ rõ ràng, càng giống là một loại dấu vết lưu lại.
Có lẽ đợi khi mặt trời xuống núi, lực lượng dương hỏa mặt trời nhỏ yếu xuống, sẽ có biến hóa.
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, Trác Tình liền suy nghĩ.
"Mèo sao? Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một hai con, nhưng không biết là ai nuôi, có thể là mèo hoang chạy từ bên ngoài tới, ngược lại là tỷ muội nuôi chim khá nhiều, khả năng là đồng bệnh tương liên đi, rất nhiều tỷ muội nuôi một đoạn thời gian liền sẽ thả đi."
"Chỉ là sau khi thả ra, cũng có rất nhiều chim chóc cứ như vậy chết ở bên ngoài, chúng nó ở bên ngoài cũng không có đường sống, lâu rồi, liền không thả nữa."
Trác Tình toát ra vài phần tình cảm chân thật, sau khi nói xong cũng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng cười cười về phía Dịch Thư Nguyên.
"Con mèo này muốn tìm bạn chơi ở đây chỉ sợ là không dễ dàng, cũng phải cẩn thận không nên chạy loạn, nếu như ngậm mất chim chóc của tỷ muội nào đó, cũng không dễ thu xếp!"
"Yên tâm, mèo của ta vô cùng hiểu chuyện, ngoại trừ thích ăn ngon ra, không có thói xấu gì khác."
Dịch Thư Nguyên có thể cảm giác được tình cảm phức tạp trong lòng của nữ tử trước mặt, ngay cả hắn ăn nói khéo léo, nhưng lời an ủi đến bên miệng lại cảm thấy yếu ớt, liền chỉ nói về sự tình mèo.
"Động vật giống như mèo chó, cảm giác ở phương diện khác cũng rất nhạy cảm, người ta thường nói mắt chó có thể thấy quỷ, thật ra không phải là không có đạo lý."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên vừa chỉ chỉ vào mình và Trác Tình.
"Lại nói có thứ rất thú vị, giống như người như ngươi và ta, cũng có linh giác Tiên Thiên! Nhìn như không nhạy cảm bằng động vật nhỏ, nhưng quả thật là có."
Trác Tình lập tức lộ ra thân sắc hiếu kỳ, bất tri bất giác đã trở nên vô cùng buông lỏng.
"Là dạng linh giác gì? Có biểu hiện như thế nào?"
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ chút sao đó giải thích nói.
"Linh giác người thường chỉ là bị các loại tư duy hỗn loạn cùng dục vọng phủ lên, nhưng có đôi khi linh giác cũng sẽ thông qua một chút phương thức để nhắc nhở chính mình, nói thí dụ như không khỏi cảm thấy hoảng hốt, nói thí dụ như nằm mơ trong đêm khuya."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên một hơi uống cạn sạch rượu trong chén, nhìn như trêu đùa mà nói.
"Ta thân ở trong giang hồ, không nói võ công mạnh như thế nào, cũng không tính là quá kém cỏi, đã từng gặp qua một chút giang hồ thuật sĩ, có giao thủ có thổ lộ tình cảm, hiểu rõ một chút chuyện lý thú, hôm nay liên kể một chút cùng ngươi như thế nào?"
"Vâng!"
Trên mặt Trác Tình nở một nụ cười, Dịch Thư Nguyên liền hỏi.
"Vậy liền nói một chút mấy ngày gần đây ở Thập Tam Lâu Phường đi, mấy ngày gần đây chung quanh nơi này có phát sinh việc gì lạ không?”
"Việc lạ?"
Thấy vẻ mặt Trác Tình lộ ra suy tư, Dịch Thư Nguyên suy nghĩ chút lại giải thích thêm một câu.
"Chính là cái loại việc mà buổi tối có thể làm cho ngươi không khỏi cảm thấy hoảng hốt, có lẽ ban đêm thỉnh thoảng còn có thể mơ một chút ác mộng."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói lời này, Trác Tình sau khi suy nghĩ mới trả lời.
"Nếu giống như lời Long đại hiệp nói, mấy ngày gân đây quả thật đã mơ mấy cơn ác mộng, một chút tỷ muội cũng nói tới việc mơ ác mộng cùng ta, nhưng mà phân lớn đều có liên quan tới khó chịu trong ngày thường, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Trác Tình nghĩ tới nữ tử tuyệt sắc mới nổi danh trong lầu mấy ngày gần đây, nàng mười sáu tuổi chuẩn bị xuất giá, đêm đầu tiên có thể nói là ảnh hưởng tới bao nhiêu tài tử phong lưu, thân sĩ quyên quý Kinh Thành động tâm.
"Không có gì.
Ở trong lầu nói lời ong tiếng ve những tỷ muội khác, nếu như bị truyền ra ngoài cũng không hay, thực tế danh tiếng đối phương rất cao, tuy vị giang hồ khách trước mắt này làm cho người ta hâm mộ, nhưng dù sao cũng là người ngoài.
Dịch Thư Nguyên cũng không cưỡng ép truy vấn, dù đối phương chưa mở miệng nói rõ, nhưng hắn đã biết rõ quả thật có chỗ gì đó không đúng.
"Vậy có người nào mất tích? Hoặc là một chút người quen biết ngày nào đó đột nhiên không nhìn thấy nữa không."
Trác Tình nở nụ cười, lắc đầu nói.
"Cái này sao có thể được xem là việc lạ ở Thập Tam Lâu Phường được chứ? Có một số người rời đi sẽ báo cho tỷ muội tình thâm biết một tiếng, còn rất nhiều đều là giữ im lặng rời khỏi, cũng có một chút bởi vì phạm vào chuyện gì mà bị chết, chúng ta nơi đây vốn là không có tình nghĩa gì, còn không có hiếm lạ bằng việc khách nhân mã thượng phong."
"Mã thượng phong? Ý gì?"
Dịch Thư Nguyên nhíu mày hỏi một câu, hắn nhìn nhìn Hôi Miễn, nó nhìn về phía hắn hình như cũng không rõ ràng lắm, liền lân nữa nhìn tới Trác Tình.
Trác Tình sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt trong suốt của giang hồ khách trước mắt, vừa cảm thấy buồn cười, lại bay lên một cỗ ngượng ngùng đã lâu, loại việc lúc bình thường rất hay nói, nhưng vào lúc này lại trở nên có chút khó có thể mở miệng.
"Chính là... Chính là có khách nhân, trong lúc mây mưa đột nhiên liên chết."
Dịch Thư Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, đã học được một cái từ mới.