Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 313: Một Màn Sao Mà Quen Thuộc (1)

Chương 313: Một màn sao mà quen thuộc (1) Chương 313: Một màn sao mà quen thuộc (1)Chương 313: Một màn sao mà quen thuộc (1)

Dịch Thư Nguyên cũng không nói nhiều cùng Hôi Miễn nữa, hắn không cần nghỉ ngơi, liền đi về phía cửa sổ mở ra một bên gian phòng.

Khuê phòng của các cô nương Vân Hương Các đều dựa vào gần phía trước, mở cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy một mảnh rừng đào đỏ thắm phía trước, cùng với dòng người liên tiếp nối liền không dứt trong rừng ngoài rừng tới để thưởng hoa.

Hôi Miễn cũng nhảy từ trên người Dịch Thư Nguyên xuống, đứng trước bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại ngó ngó tới phía thượng du, lần trước lúc nó cùng tiên sinh đi ra, Trác Tình cô nương có lẽ liên đứng ở chỗ này nhìn qua.

Người thưởng hoa đa số là văn nhân mặc khách, tự nhiên càng không thể thiếu nam nữ trẻ tuổi kết thành đôi mà tới.

Giờ phút này do biến hóa dẫn đến, Dịch Thư Nguyên cũng có thể cảm nhận được vài phần cảm xúc của nữ tử nơi đây, lúc các nàng đứng đây nhìn tới rừng đào, có lẽ nhiều khi cũng rất hâm mộ.

"Hoa đào đẹp đẽ, ngắn ngủi một xuân."

Hai mắt Dịch Thư Nguyên hơi mê ly, gió mát từ phía rừng đào thổi tới, thật giống như bị ý niệm trong đầu hắn dẫn dắt, bay tới chỗ Vân Hương Các, không ít cánh hoa trong lúc bay tán loạn cũng rơi đến bên cửa sổ.

Dịch Thư Nguyên thò tay tiếp được một chút cánh hoa, sau đó cười nói.

"Sang năm tuyết tan, hoa đào lại nởi"

Vào lúc này, ngoài cửa truyền tới một trận bước chân, một giọng nữ nương theo tiếng đẩy cửa vang lên.

"Trác tỷ tỷ, sao hôm nay lại nhanh vậy?”

Hôi Miễn lập tức núp vào.

Dịch Thư Nguyên quay đầu nhìn tới cửa vào, một nữ tử áo vàng tướng mạo thanh tú, mà đối phương hình như cũng hơi sửng sốt một chút, nhìn nữ tử thần sắc bình tĩnh dựa vào cửa sổ trong phòng, thân hình yểu điệu đứng im đón gió, quần áo hơi mở, hoa đào rơi như mưa.

"0a...

Nữ tử ở cửa kinh hô một tiếng, kích động đi đến.

"Trác tỷ tỷ hôm nay không khóa cửa sao? Ma ma nói kêu tỷ tỷ chuẩn bị một chút, tắm gội một chút, rửa đi mùi mồ hôi trên người, một hồi vào trước đêm sẽ phải đi tới Tranh Diễm Thính." Nói xong nữ tử cũng tiến tới bên cửa sổ, Dịch Thư Nguyên nhìn nàng, người này hẳn là khuê mật của Trác Tình đi, sau đó cũng chỉ "Ừ" một chữ hồi đáp.

Nữ tử mở cánh cửa sổ khác nhìn ra phía ngoài, nhìn rừng đào một chút lại nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.

"Ồ? Tỷ đổi quần áo rồi sao? Kiện trước không phải bị xé toang rồi đấy chứ?"

Dịch Thư Nguyên nhíu lông mày lại, lắc đầu.

"Ài, vốn tưởng rằng tỷ tỷ ngươi đêm nay không cần đi, ai ngờ rằng hôm nay giang hồ khách kia đi nhanh như vậy.'

Long đại hiệp có chuyện quan trọng bên người, cho nên đã đi trước.'

Dịch Thư Nguyên nói một câu như vậy, nữ tử áo vàng lập tức cười hì hì.

"Đi làm việc quan trọng trên người! Có chuyện quan trọng còn tới Vân Hương Các tìm tỷ tỷ trước, xong việc liên đi? Thật sự là chuyện quan trọng nha!"

Dịch Thư Nguyên này ít nhiều cũng phải biện hộ vì chính mình một câu, lấy giọng tức giận trả lời.

"Long đại hiệp cùng ta chỉ là bằng hữu, hôm nay cũng là tới nghe khúc đàn mà thôi, không xấu xa như ngươi nghĩ vậy đâu!"

"Ta xấu xa? Đúng đúng đúng, ta xấu xal"

Nữ tử chỉ vào mình, trên mặt cũng vui vẻ.

"Nhưng mà ta mới không tin hắn không đụng đến tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ rất đặc biệt nha."

Nữ tử bắt đầu cao thấp quan sát Dịch Thư Nguyên, người sau trong lòng hơi nhảy dựng lên, nhưng thần sắc cũng rất bình tĩnh, nhìn vê phía rừng hoa đào thản nhiên nói.

"Có lẽ là do đã nghĩ thông rồi đi, được rồi, ta cần nghỉ ngơi."

Bị lời nói của Dịch Thư Nguyên tác động, nữ tử áo vàng cũng không nói gì nữa, thở dài một hơi.

"Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt đi, thời gian không nhiều lắm, một hồi nữa nước tắm sẽ được đưa lên đây.'

Đợi nữ nhân kia vừa đi, Dịch Thư Nguyên nhìn ra phía ngoài, đã thấy có không ít xe ngựa và kiệu lần lượt đi tới bên này, hôm nay trước lúc mặt trời xuống núi Vân Hương Các khẳng định sẽ rất náo nhiệt.

Về phần tắm rửa, Dịch Thư Nguyên đương nhiên là không cần.

Nếu như tú bà cùng khuê mật của Trác Tình đều có thể ứng phó vượt qua, như vậy những người khác đối với Dịch Thư Nguyên mà nói tự nhiên càng không có vấn đề, dù sao cũng chỉ là một ngày mà thôi. Tranh Diễm Thính là một cái đại sảnh nhà trên mặt nước của Vân Hương Các gân nội cảng, có thể dung nạp mấy trăm người, lối vào còn có một cái thang lầu vờn quanh hướng lên hợp với lâu các phía trên.

Mà ở nội cảng phía sau vờn quanh nhà trên mặt nước của Vân Hương Các, một chiếc hoa thuyền lớn liền dừng ở nơi đây.

Màn đêm dần dần phủ xuống, bên trong Tranh Diễm Thính đã tràn đầy tân khách, có tài tử nho sinh, cũng có con nhà quyền quý, đa phần là người trẻ tuổi, cũng không thiếu người đã trạc tuổi.

Trong sảnh lần lượt xếp đặt từng cái bàn một, phía trên bày biện rượu ngon món ngon, có khách nhân ngồi chổm hỗm ở trước bàn, có cô nương trong lầu tương bồi cùng, loại người này cơ bản chính là đến xem náo nhiệt.

Mà những người không có nữ tử phụng bồi, giả vờ giả vịt ngôi nghiêm trang, không ít người đều đánh chủ ý tranh đoạt hoa khôi.

Lục Tiêu Tiêu còn chưa có đi ra, trong sảnh đã ca múa bầu bạn hoan hô nói cười .

Sở Hàng cùng Dương Bản Tài không biết tốn bao nhiêu phí để vào, hai người rõ ràng chiếm cứ một cái bàn ở nơi hẻo lánh trong này, nhưng mà bọn họ là lấy tâm tư xem náo nhiệt là chính.

"Sở huynh, hôm nay tiểu đệ ta được tăng thêm kiến thức rồi, cuộc sống của Hoàng Thượng bất quá cũng chỉ như vậy đi?"

Dương Bản Tài nhìn không rời mắt tới nữ tử nhảy múa trong sảnh, quả là mỗi người một vẻ.

Sở Hàng lại tận lực làm ra bộ dạng rất ổn trọng.

"Khục, Dương huynh, còn chưa tới thời điểm đâu, những người ra sau mới là xuất chúng, bình thường cần mười mấy lượng bạc mới có khả năng gặp mặt!"

"Mắc như vậy sao?"

"Ngươi đoán xeml"

Giọng của Dương Bản Tài cũng giảm thấp xuống một chút, mà Sở Hàng cũng thấp giọng trả lời một câu, sau đó nhìn tới mấy chỗ vị trí gân phía trước.

"Đáng tiếc, Lục Tiêu Tiêu cô nương tối nay đã định trước là vô duyên với chúng ta, mấy vị bên đó mới là chính chủ."

Trên vị trí gần phía trước, chẳng những là hội nguyên thi hội ngồi, hạng thứ ba cũng có mặt, càng có một chút con nhà quyền quý cùng với tài tử tự phụ tài tình có thanh danh bên ngoài. Hội nguyên Thì Niệm Đông ít nhiều có chút khẩn trương lo lắng, nhưng vẫn còn có thể bảo trì trấn định, loại tràng cảnh này gã cũng chưa từng kiến thức qua, trong lòng căng thẳng đồng thời cũng vô cùng phấn khích.

"Thì huynh chớ căng thẳng, lúc ta lần đầu tiên tới đây nói chuyện thôi cũng cà lăm, chút nữa ngươi cũng đừng có nói không lưu loát!

"Đúng vậy đấy Thì huynh, lấy tài học của ngươi, năng lực nhất định áp mọi người, nhưng nếu như bởi vì căng thẳng mà phát huy thất thường, mặc dù tình hữu khả nguyên nhưng cũng là quá đáng tiếc."

"Đúng vậy đúng vậy, một đêm này nghìn kim khó câu!"

Mấy người tụ hợp trước bàn cùng nhau cố gắng động viên cho Thì Niệm Đông, mượn ánh sáng của hội nguyên, bọn họ có thể ngồi vào vị trí đầu trước nhất, một hồi chỉ cách Lục Tiêu Tiêu có mấy bước.

Ca múa trong sảnh dần dần đình chỉ, từng người vũ cơ lui xuống.

"Đến rồi đến rồi!"

Vào lúc mọi người xì xào bàn tán, Lục Tiêu Tiêu một thân hông đào từng bước một đi từ thang lầu đi tới, dáng vẻ thong dong, bên trong thần sắc thanh thuần lại có gợi cảm quyến rũ, quét nhìn từng tân khách ở đây, cũng khơi gợi dây cung trong lòng của bọn họ.

Mà vị trí dưới lâu, Dịch Thư Nguyên cùng một chút tỷ muội cũng mang theo nhạc khí của riêng mình, chậm rãi đi vào trong sảnh, phân biệt ngồi ở vị trí gân trước đài.

Những người này cũng coi như là một trong trụ cột của Vân Hương Các, rất nhiều người ở đây đều đã từng trở thành nhân vật chính trên Tranh Diễm Thính, nhưng mà tối nay cũng chỉ là phụ họa cho Lục Tiêu Tiêu.

Lục Tiêu Tiêu thoáng lưu lại trên bậc thang, nhìn vào trong sảnh, lấy âm điệu uyển chuyển nói.

"Bất luận tối nay kết duyên cùng vị lang quân nào, cũng hy vọng quân có thể thương tiếc Tiêu Tiêu!"

Trong một câu này bao hàm một chút chờ mong cùng lo lắng không yên, ba phần thật bảy phần lại mang theo một tia cảm giác mị hoặc câu động nhân tâm, cũng làm cho tân khách phía dưới phấn khích mơ màng.

Dịch Thư Nguyên cũng tương tự như những nữ tử khác, trên mặt đều che một tấm lụa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt, ôm tỳ bà ngồi xuống biên giới rèm cửa bên trái.

Nhìn bộ dạng Lục Tiêu Tiêu, hắn không khỏi cảm thán một câu trong nội tâm, muốn nắm chắc nhân tâm nhiều khi cũng không cần tới pháp thuật.

Mà một chút nguyên lý pháp thuật có đôi khi cũng có liên quan cùng với lẽ thường, câu động dục vọng trong nhân tâm, cũng có thể dẫn động vận số, một chút yêu pháp chung tình chỉ đạo không phải là không có nguyên nhân.

Những sợi văn khí trong nội đường vô cùng dễ làm người khác chú ý, nếu như không phải sớm biết phương hướng, Dịch Thư Nguyên cũng không tìm ra vị nào mới là hội nguyên, xem ra tuy rằng người đạt đệ nhất khảo thi lần này cũng mạnh, nhưng chưa hẳn đã ngồi vững được vị trí đầu này.

Đối với miêu yêu mà nói, trong những người này có một người cắn câu là đủ rồi.

Như vậy thì nó ở đâu đây?

Dịch Thư Nguyên chuyển tâm nhìn tìm tòi trong sảnh một vòng, sau đó nhìn tới phía sau phòng, nếu như đổi chỗ cho nhau mà nói, hắn sẽ chọn trốn ở bên trên thuyền hoa, dẫu sao xuân tiêu một khắc cũng là theo thuyền đi trên nước, như vậy động tĩnh cũng nhỏ đi.

Nhưng mà cái này cũng hợp ý với Dịch Thư Nguyên, nếu như là ở trên thuyền thì hắn cũng thuận tiện hơn.
Bình Luận (0)
Comment