Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 318: Không Chỉ Như Thế, Không Chỉ Vẻ Ngoài (2)

Chương 318: Không chỉ như thế, không chỉ vẻ ngoài (2) Chương 318: Không chỉ như thế, không chỉ vẻ ngoài (2)Chương 318: Không chỉ như thế, không chỉ vẻ ngoài (2)

Dịch Thư Nguyên quét về một cái địa phương trong sảnh lầu một trà lâu.

Giờ phút này cái người nam tử ra tay xa xỉ kia ở dưới sự giúp đỡ của nô bộc xâm nhập vào trong đám người, dưới tình huống tự cấp ra một chút ngân lượng, tự nhiên có người nhường bàn.

Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, lúc này thước gõ trong tay cũng đã hạ xuống.

"Đùng - Hj

"Chuyện hôm nay muốn kể đó là lời cuối sách hà bá rơi ) , hà bá Niên Triêu Sinh tuy bị Thiên Giới chém đầu, nhưng trong nước cũng không phải là thông đồng một ruột, vẫn còn lại một chút Thần tướng đang bảo hộ một phương như cũ."

"Xoẹt xet - ˆ

Dịch Thư Nguyên xòe quạt xếp ra, nhẹ nhàng quạt, tiếng nói có chút dừng lại, sau đó mới tiếp tục.

"Tiếp theo câu chuyện kể lần trước, đầu hà bá rơi xuống đất, tượng thần vạn dặm sụp đổ, tín đồ trên bờ nhao nhao rối ren, tất nhiên thủy tộc trong nước cũng hoảng loạn vô cùng."

Theo Dịch Thư Nguyên tự thuật, đám khách nghe chuyện cũng dân dần lần nữa dung nhập vào trong chuyện xưa, cảm thụ được tâm tư hoảng loạn của đám thủy tộc.

Có thủy tộc lựa chọn cáo từ rời đi, lại có kẻ trực tiếp không biết tung tích, phủ đệ Thủy Thần đã từng hưng thịnh bây giờ trở nên có chút hoang vu, nhưng cũng không phải là tất cả thủy tộc đều rời đi.

Dưới loại tình huống này, vị tiên nhân kia vậy mà lại lần nữa đến tìm hiểu, trong lúc nhất thời, mọi người bên trong thủy phủ đều hoảng hồn, chỉ là vẫn còn có Thần tướng ra ngoài đối mặt.

Câu chuyện xưa hôm nay Dịch Thư Nguyên kể là——Hàng yêu trên kênh đào!

Chuyện xảy ra ở ngoài cảng Thừa Thiên ban đêm dạo gần đây cũng theo đó hiện nguyên hình, giảng giải huyền bí cùng với mạo hiểm dưới nước mà người thường không thể biết.

Các thính giả kết hợp cùng với lời đồn mấy ngày gần đây, lại nghe giọng nói và cách giảng thuật của người kể chuyện, quả thực tựa như là chuyện thật vậy, cảm giác thay thế vào trong chuyện càng là xâm nhập ba phần.

Tướng quân cua Tạ Khánh, giáo úy cá chuối Ô Đại Mạnh, Dạ Xoa tuần sông Lô Lạc Công.

Thông qua chuyện xưa trong miệng Dịch Thư Nguyên, một chút Thần tướng thủy tộc có danh tiếng vả lại vẫn còn thủ hộ sông Khai Dương dần dần bị người biết được.

Mà trên mặt bàn một nơi hảo lánh trong trà lâu, đang có người múa bút thành văn, ghi chép rất nhanh lại, mặc dù không thể ghi nhớ toàn bộ, nhưng cố gắng đạt tới nguyên vẹn của câu chuyện xưa, thậm chí có mấy người hẹn lẫn nhau rồi ghi chép từng đoạn, gắng đạt tới càng thêm nguyên vẹn.

Chuyện xưa kết thúc, người nghe chuyện dần dần tản đi.

Bởi vì có trà lâu trả hoa hồng, cho nên cũng không có người tới quyên tiền.

Mấy vị rõ ràng cho thấy là người đồng nghiệp lại cũng tương tự như mấy lần trước, nhao nhao đi đến trước bàn Dịch Thư Nguyên hành đại lễ, sau khi hàn huyên một chút mới mang theo bản thảo rời đi.

Bây giờ bổn sự cùng với độ lượng của Dịch tiên sinh, dù là bên trong nhóm đồng nghiệp làm nghề kể chuyện cũng không có người nào không phục.

Đám người thiếu đi, nam tử ngồi chỗ xa xa kia mới đứng dậy, lần nữa đi tới trước bàn Dịch Thư Nguyên, chắp tay tán dương.

"Chuyện của tiên sinh thật sự là nghe hoài không chán, bổn sự như thế nếu tương lai thất truyền, nhất định là một tiếc nuối lớn."

Dịch Thư Nguyên đứng dậy đáp lễ, cười nói.

"Không cần các hạ lo lắng việc này, tại hạ đã thu đồ nhi, chỉ là tạm thời không ở bên người mà thôi.'

Sau khi suy nghĩ nam tử vẫn là lần nữa mời một phen, chẳng qua hiện giờ thái độ đã thành khẩn hơn rất nhiều, bởi vì người kể chuyện trước mắt này quả thật là không phải kể vì lợi ích.

Tuy rằng kể chuyện là tiểu đạo, nhưng bất luận lòng dạ khí độ, hoặc là tài học bản lĩnh, vị Dịch tiên sinh này đều có thể xưng là từ xưa đến nay hiếm có.

"Dịch tiên sinh, Đàm mỗ vẫn muốn lần nữa mời tiên sinh đi tới trong nhà kể chuyện, cũng không hạn thời gian gì cả, tiên sinh rỗi rãnh nguyện ý là tốt rồi, chỉ cầu có thể nói xong trước sau chuyện xưa trong sách của ngươi, không nên dừng lại một nửa là được!"

Vốn tưởng rằng lần này vẫn là sẽ bị từ chối, không ngờ rằng lần này Dịch Thư Nguyên lại gật đầu đáp ứng.

"Đàm lão gia nhiều lần có lời mời cũng đủ thấy thành ý, mấy ngày gần đây Dịch mỗ rảnh rỗi, cũng không từ chối nữa."

Đàm Nguyên Thường nghe vậy trong lòng vui vẻ.

"Như thế rất tốt! Tiên sinh muốn bao nhiêu tiên thuê chỉ cần mở miệng, không cần có bất kỳ băn khoăn nào!"

Dịch Thư Nguyên thần sắc bình tĩnh nhìn Đàm Nguyên Thường, sau khi suy nghĩ liền nói.

"Dịch mỗ biết rõ Đàm lão gia là một người tài ba, tại hạ có một vị hảo hữu họ Long gặp gỡ chút chuyện, hy vọng có thể được Đàm lão gia tương trợ "

Đàm Nguyên Thường nhướng mày.

'Là chuyện gì?”

Sau khi nghe xong Dịch Thư Nguyên thấp giọng tự thuật, lông mày Đàm Nguyên Thường rất nhanh liền giãn ra, còn tưởng là chuyện gì lớn.

Mặc dù Thập Tam Lâu Phường đúng là có chút bối cảnh, thậm chí được Giáo Phường Tỉ triều đình phân công quản lý, nhưng đối với Đàm Nguyên Thường mà nói, cái này có thể tính là việc ư?

"Ha ha ha ha, Dịch tiên sinh suy nghĩ nhiều, nếu như tiên sinh đã mở miệng, vậy Đàm mỗ liền cả gan nói ngoa, việc này hiện giờ liền coi như đã thành, bạn hữu của tiên sinh cũng tính là người trọng tình nha!"

Nghe xong việc của Dịch Thư Nguyên, Đàm Nguyên Thường bỗng nhiên không chỉ thưởng thức bởi vì bổn sự kể chuyện của Dịch Thư Nguyên, còn thấy vị tiên sinh kể chuyện này thật sự là một người kỳ nhân!

Mà Dịch Thư Nguyên cũng khách khí gửi tới lời cảm ơn, đồng thời cũng chuyển tâm nhìn về phía con phố đối diện ngoài trà lâu.

Lúc này Trác Tình đang đứng ngẩn người ở chỗ đó, Hôi Miễn thì nằm sấp trên đầu vai nàng.

Có Hôi Miễn bên người, hôm nay Trác Tình tự do tự tại dạo chơi ngay ở trong thành, lại dưới người phía trước hữu ý vô ý nhắc nhở, cũng tham gia náo nhiệt cùng nhau đi đến ngoài trà lâu nghe kể chuyện.

Đến lúc nhìn thấy vị tiên sinh kể chuyện kia, mặc dù thần thái cử chỉ cũng không có giống nhau, nhưng Trác Tình nhận ra cây quạt xếp kia, trong lòng cũng có một loại cảm giác đặc thù.

"Người kể chuyện kia chính là Long đại hiệp đúng không?"

Trác Tình lầm bầm hỏi một câu, Hôi Miễn vốn định trả lời, nhưng cân nhắc đến tình cảm của nàng, liền học lại giọng điệu lúc nói của Dịch Thư Nguyên.

"Đúng, mà cũng không đúng, người kể chuyện là tiên sinh, Long đại hiệp kia cũng là tiên sinh, thậm chí Kiếm Tiên Mịch Ly bộ dáng tương tự như ngươi kia cũng là tiên sinh, tiên sinh biến hóa không giống huyễn thuật của những hạng người tâm thường, là từ tâm mà cảm, biến hình thành thật."

"Không chỉ như thế, không chỉ vẻ ngoài!"

Hôi Miễn nói xong, cũng thỏa mãn đối với việc mình có thể nói ra lời cao thâm mạt trắc như vậy. “Mịch Ly."

Trác Tình đọc lại cái tên này, cũng nghĩ đến một cái vật dụng thực tế, Mịch Ly là chỉ một loại khăn che mặt mềm mại, che mặt mông lung nhìn tới không rõ, trong lâu phường cũng thường dùng đến.

"Ngươi chỉ là thích Long Phi Dương, nhưng tiên sinh không chỉ là Long Phi Dương, như vậy đã hiểu chưa?”

Hôi Miễn nói như vậy qua, Trác Tình lại cười lên.

"Ừm, Dịch tiên sinh cùng Mịch Ly tỷ tỷ cũng rất làm người ta ưa thích! Không chỉ như thế, không chỉ vẻ ngoài, tiên sinh không chỉ là Long Phi Dương, nhưng tiên sinh vẫn luôn là tiên sinh, đúng hay không?'

Trác Tình nhìn vẻ mặt Tiểu Hôi giấu ở đầu vai bên cạnh, nhất thời lại khiến cho Hôi Miễn nghẹn lời.

Hôi Miễn không khỏi nhìn kỹ lại Trác Tình, cô nương này, có vài phần ngộ tính nha!
Bình Luận (0)
Comment