Chương 333: Tùy tâm mà huyễn (1)
Chương 333: Tùy tâm mà huyễn (1)Chương 333: Tùy tâm mà huyễn (1)
Tuy rằng Sở Hàng say rượu mê mẩn, nhưng lúc này đã thanh tỉnh không ít, y quả thực không có chạy nhanh bằng bình thường, nhưng cũng không tính chậm.
Chỉ là bất luận Sở Hàng chạy như thế nào, vẫn không cách nào tiếp cận được Dịch Thư Nguyên đi ở phía trước như cũ, mắt thấy mình hình như càng lúc càng cách xa, cũng chỉ có thể càng thêm ra sức.
Lúc này trong lòng Sở Hàng đã vô cùng rõ ràng, đây là Dịch tiên sinh cố ý.
Dịch tiên sinh vốn cũng không phải là người thường, nếu như đuổi không kịp, cũng không biết bao lâu nữa mới có khả năng gặp lại!
Dương Bản Tài và những người khác mới đầu nhìn qua như vậy, nhưng chợt phát hiện Sở Hàng đuổi theo Dịch Thư Nguyên kia vậy mà lại càng chạy càng xa về phía quan đạo.
"À¡? Sở huynh?"
"Sở huynh —- "
"Càng lúc càng xa rồi!"
"Đi đi, cùng đi theo xem một chút!
Bốn người còn lại cũng chạy theo đi qua, nhưng tốc độ của bọn họ càng chậm, cũng càng lúc càng cách xa cùng Sở Hàng, rất nhanh liền chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Sở Hàng ở xa xa, càng khỏi phải nói tới Dịch Thư Nguyên.
Bao gồm cả Dương Bản Tài ở bên trong, bốn người đuổi theo công phu nửa chén trà thì không chịu nổi nữa, nhao nhao ngồi xuống gần đó nghỉ ngơi.
"Ôi, chạy không nổi nữa rồi!"
"Sao Sở huynh lại chạy nhanh như vậy chứ?"
"Không được rồi không được rồi, nghỉ chút đã..."
"Ài ôiIII Ta phải nằm nghỉ."
Lúc này cảng thành cùng phủ thành nhìn gân ngay trước mắt, nhưng thật ra đã rời khỏi có một khoảng cách rồi, sắc trời cũng đã hoàn toàn sáng.
Chung quanh gần đó có hương nhân gánh trên vai hoặc là đẩy xe ngựa đi vào phiên chợ trong thành, đi ngang qua đám người nho sinh liên nhao nhao lộ ra ánh mắt tò mò, lúc này mấy người bọn họ quả thực không hề nhã nhặn gì đáng nói.
Nhưng mà đám người Dương Bản Tài có thể nghỉ ngơi, Sở Hàng lại không dám nghỉ, hiện giờ cảm giác trong lòng của y lại càng lúc càng mãnh liệt, nếu như mà y dừng lại, khả năng đời này sẽ không còn gặp lại được Dịch tiên sinh nữa. Dịch tiên sinh —— ôi, ôi ôi, tiên sinh dừng bước, dừng bước, ôi ôi, ôi ôi...
Tiếng hít thở của Sở Hàng giống như là đang lôi kéo một cái ống thổi gió vậy, cả người mồ hôi đầm đìa, thấm ướt hết áo, bước chân cũng lảo đảo sắp quy.
"Tiên sinh, nếu như tiếp chạy nữa y sẽ lập tức ngã đấy!"
Hôi Miễn chú ý tới bước chân tiên sinh nhà mình đã biến đổi, nhìn như bước chân không đổi nhưng thực ra tốc độ đã thả chậm lại.
Tựa như Hôi Miễn có thể mở miệng thành phép vậy, tiếng của nó vừa mới rơi xuống, Sở Hàng liền chân trước vấp vào chân sau, lăng không một cái vồ lên phía trước "Bành" một tiếng ngã xuống đất.
"Ai ui tiên sinh, Dịch tiên sinh, ôi, ôi, ôi.”
Sở Hàng giãy giụa muốn đứng dậy, y hoàn toàn là dựa vào một cỗ tinh thần trong lòng để đuổi theo, thân thể sớm đã không còn khí lực, lúc này ngã sấp xuống liên căn bản không dậy nổi, không khỏi có chút cảm giác bi ai.
Không đuổi kịp, không đuổi kịp.
Vị hậu sinh này, ngươi làm sao vậy?"
Có ông cụ hương nhân đi ngang qua phủ thành, dìu dắt Sở Hàng đứng lên, lại phát hiện hai cái đùi của y đang đập vào nhau như bệnh sốt rét.
"Đến đến đến, ngồi xuống ngồi xuống!"
"Uống ngụm nước!"
'Hơ, hơ, hơ.'
Sở Hàng ngồi dưới gốc cây bên quan đạo, cũng chẳng quan tâm nói cám ơn, tuy rằng đưa tay nhận lấy nước của ông cụ, ánh mắt lại nhìn tới phía trước quan đạo.
Nhưng bóng lưng Dịch tiên sinh đã đi xa, lúc nhìn kỹ căn bản đã không thấy bóng dáng nữa rồi.
Đi rồi, nhìn không thấy nữa rồi.
Giờ phút này Sở Hàng mới ngẩng đầu dốc bình trúc trữ nước uống.
'Ức,ực,ực.
Nước cũng thuận theo cổ xuyên vào quân áo, sau khi một hơi uống hơn nửa bình, Sở Hàng mới bỏ bình xuống.
"Hơ, hơ, hơ, đa tạ lão bá."
Sở Hàng cảm kích trả bình cho ông cụ đã đỡ mình đứng dậy, muốn đứng lên, nhưng hai chân bủn rủn liên tục run rẩy, căn bản không có tí sức lực nào đứng dậy, chỉ có thể ngồi ở dưới đất chắp tay gửi tới lời cảm ơn. "Đa tạ lão bá, hơ, hơ, hơ, một bình nước này đã cứu tính mạng của ta."
Ông cụ cầm lấy bình trúc lắc đầu nhìn nho sinh.
Ngươi hậu sinh này, làm gì mà chạy vội vã như vậy?”
Lúc này khí tức của Sở Hàng cũng đã hòa hoãn một chút, tuy rằng vẫn thở rất gấp như trước, nhưng lúc nói chuyện đã có thể tận lực kiềm chế.
"Ài, lão bá ngươi không biết, ta... Ta đây là... Ài, không đề cập tới cũng được."
Lúc này Sở Hàng cũng không cố ky gì mà tiên sinh nhã nhặn nữa rồi, kéo lỏng cổ áo, phe phẩy vạt áo hạ nhiệt độ cho mình, tâm nhìn vẫn liên tục đảo qua phía Dịch Thư Nguyên rời đi như cũ.
Mà bên người Sở Hàng, ông cụ đưa lượt vừa xong đã giải trừ biến ảo, biến trở về bộ dạng Dịch Thư Nguyên.
'Lão bá, ngài...'
Sở Hàng đang muốn nói chút gì đó đối với ông cụ này, nhưng nhìn qua một cái liền ngây ngẩn cả người, sau khi ngây người một lúc trên mặt dần dần lộ ra vẻ mừng như điên.
"Dịch tiên sinh? Tiên sinh ngài trở về rồi, lão bá kia đâu?"
Sở Hàng lập tức tìm kiếm xung quanh.
"Vừa nãy còn...'
Lời nói đến một nửa, Sở Hàng đã phản ứng lại, nhìn Dịch Thư Nguyên đứng bên người, không khỏi lại nuốt từng ngụm nước.
“Dịch tiên sinh, lão bá vừa nấy kia, chính là ngài đúng hay không?”
"Kẹt ... kẹt chi...
Sở Hàng nhìn đầu nguồn của âm thanh, phát hiện đầu vai Dịch Thư Nguyên năm sấp một con động vật nhỏ, giờ phút này đang không ngừng Kẹt ... kẹt”, thanh âm dồn dập tựa như tiếng cười.
"Nào có lão bá gì, chẳng qua là trong lòng ngươi khát vọng có người vào giờ phút này kéo ngươi một tay mà thôi!"
Quả thật ông cụ vừa nãy là do Dịch Thư Nguyên biến ảo, nhưng không thể không nói cũng có vài phần ứng với tâm niệm của Sở Hàng, cho nên biến thành một người phù hợp với Sở Hàng chờ đợi, một ông cụ thành thật chất phác lại nhiệt tình.
Đây cũng không phải nói là Dịch Thư Nguyên biết thuật đọc tâm, mà là cảm ứng tùy tâm biến hóa mà thôi, cũng là một loại vận dụng tiên pháp tự nhiên nâng cao của bản thân mà thành.
Nhưng lời này trong đầu Sở Hàng nghe tới chính là thừa nhận, trong lòng tựa như sấm sét nổ vang, muốn đứng dậy lại vẫn không dậy nổi như cũ, chỉ có thể không ngừng chắp tay.
"Tiên sinh, Dịch tiên sinh, ta biết sai rồi, ta biết sai rôi, ngày sau nhất định, nhất định kiêng rượu! Sau này nhất định dụng tâm đọc sách, nhất định không phụ chờ mong của phụ mẫu cùng cữu cữu!"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, bởi vì đạo hạnh tự giác lại hơi có tiến bộ, cho nên tâm tình cũng khá hơn vài phần, nếu không cũng không nhanh như vậy liền hiện thân.
"Tỉnh rượu chưa?"
"Tỉnh rồi tỉnh rồi, sớm đã tỉnh rồi!"
Thấy Dịch Thư Nguyên nụ cười, Sở Hàng mới thở dài một hơi trong lòng, vừa đáp lại, vừa dùng ống tay áo lau gò má.
Một chỗ ven đường quan đạo ngoài cảng thành, bốn người Dương Bản Tài vẫn còn đang nghỉ ngơi ở nơi này.
"Sao Sở huynh còn chưa trở lại nhỉ?"
"Đúng vậy, nếu không chúng ta đi qua xem xem?”
"Ừm!"
"Đi đi, vẫn là phải đi qua xem xem một cái!"
Bốn người này cũng coi như là không phải không tim không phổi, sau khi có khí lực cũng liền đứng lên, đi đến quan đạo phía trước.
Nhưng mà sau khi rời đi một lát, liên gặp được Sở Hàng cùng Dịch Thư Nguyên từ đằng xa đi trở về, trong lòng bốn người cũng lập tức thở dài một hơi.