Chương 343: Cái trò đùa này hơi lớn (1)
Chương 343: Cái trò đùa này hơi lớn (1)Chương 343: Cái trò đùa này hơi lớn (1)
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, trong lòng Sở Hàng cũng không quá nắm chắc, còn Dương Bản Tài bên cạnh đã sốt ruột hỏi.
"Ài ài, Dịch tiên sinh, Sở huynh, các ngươi đừng có đánh đố nữa, nhanh nói ta nghe một chút đi!"
"Không có gì, chính là ta cứ quay về Trường Phong liền một mực nằm mơ thấy ác mộng, nếu không mặc dù Kinh Thành có tốt, cũng không phải đến mức ta không muốn về nhài"
Sở Hàng nói xong liền đại khái kể lại vấn đê của mình một chút, còn dặn dò Dương Bản Tài tự mình biết là được, ít nhất đừng nói ra trong nhà, dẫu sao trong mắt phụ mẫu trong nhà, bệnh của y đã được "Trị" rồi.
Nghe xong nguyên do, tâm tư nguyên bản hơi căng thẳng lại tò mò của Dương Bản Tài lập tức mất hơn phân nửa hứng thú.
"Chỉ là nằm mơ sao, Sở huynh, ta thấy là ngươi nghĩ quá nhiều rồi, lệnh tôn đại nhân nhất định là cực kỳ nghiêm khắc đúng không? Khi còn bé phụ thân ta câm gậy ép ta đọc sách, ta cũng thường xuyên mơ ác mộng những sự tình quái dị loạn thân!"
Dương Bản Tài vừa nói ra lời này, Dịch Thư Nguyên cùng Sở Hàng liên đều nhìn về phía gã.
Hôi Miễn càng là nhịn không được nói bên tai Dịch Thư Nguyên.
"Gia hỏa này cũng có tư cách nói loại lời đó?"
Sở Hàng dở khóc dở cười, đang muốn nói gì, Dịch Thư Nguyên chợt lên tiếng hỏi.
"Ngươi nói là quay vê Trường Phong là thường xuyên mơ thấy ác mộng?”
"Ách, đúng vậy, Dịch tiên sinh phát hiện ra cái gì sao?"
Sở Hàng chờ mong hỏi ý kiến một câu.
Dịch Thư Nguyên từ trong lời vừa xong của Sở Hàng nghe ra chút thứ khác.
"Không chỉ là ở trong nhà, nếu như ở khách sạn trong thành cũng sẽ mơ ác mộng?”
Sở Hàng suy nghĩ xong rồi nói.
"Ta chưa có nói vê cái này sao, có thể là sơ sót rồi, ta cứ về nhà sẽ mơ ác mộng, trước kia có một hồi ta cũng đi ra ngoài ở, cho rằng có thể thanh tịnh một chút, nhưng tiếp theo lại nằm mơ ác mộng, nhất định là do đồ vật trong nhà tìm tới."
Sở Hàng nói xong mấy câu, Dịch Thư Nguyên đại khái đã phẩm ra chút ý vị.
Lúc trước Sở Hàng nói rằng cứ về nhà liền mơ ác mộng, Dịch Thư Nguyên cho rằng chính là ở trong Sở phủ này, hiện giờ cảm giác tựa hồ là ở bên ngoài tới. Mà Sở Hàng rất ít về nhà, thậm chí rất ít quay vê thành Trường Phong Phủ, là vì chỉ cân ở lại trong "Nhà" Trường Phong này ác mộng sẽ kéo dài không đứt.
"Dịch tiên sinh, ngài có kiến giải gì không?”
Dịch Thư Nguyên nhìn Sở Hàng, vừa nhìn về phía Dương Bản Tài vẻ mặt tò mò, sau đó nhìn qua bên ngoài phòng.
"Có lẽ ác mộng này vốn chính là từ bên ngoài tới!"
Cũng khó trách lúc trước Sở gia đã mời qua đủ thầy pháp thuật sĩ nhưng tất cả đều thúc thủ vô sách, một phương diện khả năng là đầu nguồn ác mộng không phải những người bậc này có thể chạm đến, một phương diện khác cũng là bởi vì đầu nguồn của nó vốn cũng không phải ở trong Sở phủ, mặc dù trong đó một số người có chút bổn sự, nhưng khí lực đều sử dụng sai phương hướng rồi.
Thời điểm chập tối, lúc nghe thấy phụ thân mình trở về, Dịch Thư Nguyên cùng Dương Bản Tài đều có thể nhìn ra trên mặt Sở Hàng rõ ràng hiện ra vẻ lo lắng không yên.
Nhưng mà khi chân chính nhìn thấy Sở lão gia thay xong quần áo, đám người Dịch Thư Nguyên đã ngồi xuống trong thiện đường.
"Sở huynh, sao mà lệnh tôn đại nhân còn chưa tới vậy, vừa nấy không phải đã về quý phủ rồi sao?"
"Phụ thân ta người này, chết vì sĩ diện, mới vừa từ bên hầm lò gốm sứ về, phải đi tắm rửa thay quần áo, lập tức sẽ đến."
"AI"
Hạ nhân bên cạnh vẫn còn loay hoay bát đũa, mẫu thân Sở Hàng cùng với thiểu mẫu cũng vừa ngồi xuống.
"Mẫu thân, thiểu mẫu, một hồi các ngươi nói chuyện giúp ta với!"
Hai người phụ nữ gật đầu cười.
Dịch Thư Nguyên cùng Dương Bản Tài liếc nhau, người phía trước cười người sau mang theo hiếu kỳ.
Thức ăn trên bàn càng bày càng nhiều, Hôi Miễn trốn ở trong quân áo Dịch Thư Nguyên cũng đã bất an xao động.
Bên này đang nói chuyện, Sở lão gia liền thong dong chậm rãi đi đến, gã vừa đến cửa thiện đường, tiếng nói chuyện phiếm của mọi người bên trong thoáng cái liền yên tĩnh trở lại.
So sánh với mẫu thân cùng thiểu mẫu của Sở Hàng, Sở lão gia quả nhiên đúng như trong miệng Dương Bản Tài đoán, bộ dạng vô cùng không dễ ở chung. Biểu cảm của Sở lão gia hết sức nghiêm túc, lúc thấy Sở Hàng lông mày đã nhíu lại thành chữ Xuyên (JI|), sắc mặt cũng có chút biến thành màu đen.
Tiếp theo lúc chuyển mặt nhìn tới Dịch Thư Nguyên, biểu cảm của Sở lão gia lập tức dễ nhìn hơn rất nhiều, bước vào thiện đường chắp tay ân cần thăm hỏi.
"Vị này chính là Dịch tiên sinh đi, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, nội đệ đã khen ngợi tiên sinh rất nhiều ở trong thư, hôm nay thật sự là nghe qua không bằng thấy mặt, quả nhiên khí độ phi phàm!"
Dịch Thư Nguyên cũng là đứng dậy đáp lễ.
"Sở lão gia khách khí, Dịch mỗ chẳng quá là một sơn dã tán nhân, không đảm đương nổi tán dương như thết"
"Tiên sinh không cần khiêm tốn, mau mau mời ngôi!"
Nói xong, Sở lão gia vừa nhìn về phía Dương Bản Tài, nhìn thấy gã hình như có chút khẩn trương, liền cười nói.
"Vị này chính là hảo hữu của Hằng nhi đúng không, cứ coi như đây là nhà mình, không cần khách khít"
Dương Bản Tài thoáng cái liền đứng lên hành lễ.
"Đa tạ Sở bá bá chiếu cố."
Sở lão gia gật đầu cười, thò tay ra hiệu cứ ngồi xuống.
"Không cần đa lễ, mời ngồi!"
Sau cùng Sở lão gia mới nhìn tới Sở Hàng, người sau hơi có vẻ lo lắng không yên ngẩng đầu nhìn tới phụ thân của mình.
"Hừ!”
Đối mặt với Sở Hàng, Sở lão gia liền hừ một tiếng, một chữ cũng không, hết thảy đều không nói lời nào.
"Ai nha lão gia, Hằng nhi thật vất vả mới trở vê đấy!"
"Đúng vậy lão gia, chỉ chờ mỗi ngài ăn cơm thôi, nhanh ngồi xuống đi!"
"Hơn nữa khách nhân còn ở đây đấy, bận rộn cả một ngày cũng đói bụng rồi đúng không?”
'Không tức giận nữa nhat"
Kiều thê thiếp đẹp dỗ vài câu, Sở lão gia liền không nói thêm gì nữa rồi, lượn quanh bàn nửa vòng rồi ngồi xuống chủ tọa, sau đó mọi người mới bắt đầu động đũa ăn cơm.
Lúc ăn cơm bầu không khí cũng coi như hòa hợp, nhưng mà hiển nhiên chỉ có Sở lão gia cùng Dịch Thư Nguyên là nhân vật chính, bởi vì Sở lão gia liên tiếp tìm Dịch Thư Nguyên nói chuyện phiếm, những người khác cơ bản không chen miệng vào được.
Sở lão gia này cũng là người kỳ diệu, yêu thích lớn nhất vậy mà lại là đồ sứ, hơn nữa là đồ sứ mình làm, thường xuyên cùng những thợ thủ công kia ở chung để chế tạo gốm sứ, nghiên cứu màu sắc cùng với kỹ nghệ, khi vê tới nhà trên người thường xuyên dính đất sét.
Từ thư pháp đến một chút học thuật, lại đến một ít chuyện phương diện đồ sứ, Dịch Thư Nguyên rõ ràng đều có thể nói vài lời cùng Sở lão gia, hơn nữa giải thích độc đáo, khiến cho Sở lão gia mừng rỡ.
Có Dịch Thư Nguyên ở đây, áp lực trên bàn cơm của Sở Hàng nhỏ hơn rất nhiều, cũng không bị quở trách không học vấn không nghề nghiệp, cũng không thúc giục kết hôn sinh hài tử.
Một bữa cơm này cũng coi như là chủ và khách toàn bộ đều vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Sở lão gia vốn định mời Dịch Thư Nguyên đến thư phòng cùng nói chuyện, nhưng bị Dịch Thư Nguyên lấy lý do là đi đường mệt nhọc cần nghỉ ngơi mà từ chối.
Bận bịu đến giờ Tuất, mấy người rốt cuộc mới tạm ngừng.
Đêm nay Sở Hàng cũng không ngủ ở gian phòng của mình, mà ngủ cùng một gian phòng với Dương Bản Tài, y vốn muốn ngủ cùng với Dịch Thư Nguyên, nhưng Dịch Thư Nguyên không đồng ý.