Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 345 - Chương 346: Chân Tướng Ác Mộng (2)

Chương 346: Chân tướng ác mộng (2) Chương 346: Chân tướng ác mộng (2)Chương 346: Chân tướng ác mộng (2)

Giao long kia hơi quấn lấy thân hình ở trong nước, nếu không nhìn thấy đặc thù của long tộc, thật sự có chút ít cảm giác như là mãng xà bản phóng đại điên cuồng, cũng coi như là một trong bóng mờ lúc nhỏ kiếp trước của Dịch Thư Nguyên.

"Tiên nhân ngược lại cũng là ít thấy."

Nghe vậy, Dịch Thư Nguyên mặt mỉm cười.

"Tại hạ cũng chưa từng thấy qua bao nhiêu Long Tộc, quả thật hạnh ngộ!"

Một đôi con ngươi trong mắt rồng giống như hổ phách dựng đứng, thật lâu vê sau mới lân nữa mở miệng nói.

"Nếu như đổi thành người khác, dám vào nơi đây quấy nhiễu đến ta, chắc chắn sẽ ăn ngươi, nhưng mà đã là người trong tiên đạo, vậy thì ngươi liền đi đi!"

"Đa tạ các hạ lý giải, như vậy tại hạ xin cáo từ!"

Dịch Thư Nguyên lại thi lễ một cái, thân hình theo nước chảy lui về sau vài chục trượng, sau đó xoay người vung tay áo, thân hình liên rất nhanh trôi về phía cửa vào vừa rồi.

Chỉ là ngay vào lúc Dịch Thư Nguyên mới vừa tiến vào thủy đạo vừa rồi, một cỗ cảm giác nguy cơ cực lớn lân nữa dâng lên, căn bản không cần nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra.

Thân rồng khổng lồ lúc này đã đuổi vào thủy đạo, đang cấp tốc tiếp cận.

Thủy đạo này vừa dài lại hẹp, căn bản là không dễ trốn.

Hiện giờ Dịch Thư Nguyên đã biết, những cái chỗ bóng loáng bỗng nhiên có chút nham thạch bén nhọn lồi lõm, đều là bị long trảo cào mà ra.

Chưa tới thời gian một hơi thở, đầu rồng đã xuất hiện ở sau lưng Dịch Thư Nguyên, chỉ xem ánh mắt kia, khẳng định không phải tới giữ khách lại ăn cơm.

Dịch Thư Nguyên giơ quạt xếp lên quét qua, ở trong nước dường như cuốn lên một cỗ sương mù xen lẫn đen trắng, đầu rồng đang chuẩn bị gặm nuốt đi xuyên qua sương mù, vậy mà sinh ra hoảng hốt, tựa như lọt vào một mảnh sơn thủy.

Trong thoáng chốc, giờ phút này giao long tự giác giống như cũng không phải là đuổi theo người bên trong thủy vực dưới mặt đất, mà đến một con sông nhỏ, xuyên thấu qua mặt nước phía trên, có thể thấy trên bờ có hoa có cây còn có núi, thậm chí bầu trời cũng có trời xanh mây trắng.

Chỉ là loại hoảng hốt này cũng rất nhanh trở nên cổ quái, những cái cảnh sắc kia càng lúc càng giống màu đen, mây trên bầu trời bỗng nhiên nổ tung tia chớp.

"Âm ầm."

Trong một tiếng sấm vang, điện quang từ trời rơi xuống, đã đánh vào dòng sông, đánh tới dưới đáy, cũng đánh tới trên đầu rồng.

"Âm"

Dưới một kích, giao long bị đánh cho thất điên bát đảo, toàn bộ thân rồng bị đánh ra khỏi thủy đạo, cuốn theo nước chảy lộn ngược lại bay trở về trong hồ rộng lớn dưới mặt đất phía sau.

Giao long lắc lắc đầu, phía trước tự nhiên căn bản không thể nào có sơn thủy gì đó.

"G-rào... —— ”

Một tiếng rông ngâm mang theo tức giận rất nhỏ, toàn bộ thủy vực dưới mặt đất xuất hiện gợn sóng rung chuyển không thôi.

Một chỗ đầu cuối khác của thủy đạo, Dịch Thư Nguyên tiếp được thước gõ bay trở về, hất ống tay áo lên, giống như một mũi tên nhọn trong nước, lại tựa như một con cá mềm dẻo bơi, tiếp tục xuyên qua một đoạn thủy đạo thoáng chật hẹp, sau đó xông lên một chút liên trở về tới trong giếng.

"Bành -" một tiếng, Dịch Thư Nguyên vạch nước ra, nắp giếng trên đỉnh đầu cũng vào lúc này từ từ mở ra.

Đợi Dịch Thư Nguyên bay ra khỏi miệng giếng lên trên không, nước chảy bị mang ra trên người cũng nhao nhao hạ xuống, quần áo khô mát tóc dài cũng nghênh đón gió đêm phiêu đãng.

"Phù, cái tên chơi bẩn này."

Nắp giếng khép lại, Dịch Thư Nguyên cũng chậm rãi rơi xuống mặt đất bên cạnh giếng, giống như hắn sở liệu, giao long kia cũng không có đuổi theo ra ngoài.

"Phù, tiên sinh, vừa nãy làm ta sợ muốn chết, rõ ràng là một con rồng, một con rồng nhai Chúng ta vừa mới đánh một trận cùng một con rông! Còn nữa, tên này nói lời không giữ lời, rõ ràng đã nói thả chúng ta đi."

Hôi Miễn mới vừa rồi bị dọa đến không dám nói lời nào, hiện giờ thì lại nói không ngừng để giảm bớt sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy.

Đối với yêu quái thông thường mà nói, cảm giác áp bách của long tộc là quá mạnh mẽ, Dịch Thư Nguyên thậm chí có thể cảm nhận được trái tim nhỏ của Hôi Miễn trên đầu vai đang "Bịch bịch" nhảy lên, lần trước đi tới Thiên Đình cũng không thấy nó khoa trương như vậy, hiển nhiên là thật sự bị dọa không nhẹ.

"Không cần sợ, tiên sinh vẫn có vài phần bổn sự, không đến mức để cho một con giao long tùy tiện xuất hiện ăn mất đâu!"

Dịch Thư Nguyên an ủi một câu, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Hôi Miễn, mang cho nó một loại cảm giác an toàn, Hôi Miễn cũng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, sau đó lập tức nghĩ tới mục đích của chuyến này. "Nguy rồi tiên sinh! Sở Hàng làm sao bây giờ?”

"Yên tâm, y có lẽ không sao, đi, chúng ta quay về Sở phủ, chờ y tỉnh hỏi xem y mơ thấy cái gì.'

Dứt lời, Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua bên trong Vọng Hồ Lâu vẫn đang có người giao bôi đối chén như cũ, sau đó hóa thành một trận gió mát thổi về phía Sở phủ trong thành.

Toàn bộ Sở phủ yên tĩnh không có bất kỳ biến hóa nào, thẳng đến khi nằm thẳng xuống trong sương phòng, trong lòng Dịch Thư Nguyên vẫn lưu lại lấy vài phân cảm giác kích thích như cũ, sau đó kiềm chế tâm thân nhắm mắt lại ngủ.

Sáng sớm, Dịch Thư Nguyên nghe động tĩnh bên cạnh liên từ trên giường đứng dậy, đồng thời lại mở cửa ra ngoài, Sở Hàng đúng lúc mặc quần áo chỉnh tê đứng ngáp mở cửa ra ngoài, vừa thấy được Dịch Thư Nguyên lập tức lộ ra vẻ mặt u sầu, tố khổ lên nói.

"Dịch tiên sinh, tối hôm qua ta lại mơ thấy ác mộng, quái vật kia lại tới nữa!"

"Tối hôm qua phải chăng có cái gì khác biệt cùng với lúc trước?"

Dịch Thư Nguyên hỏi một câu như vậy, Sở Hàng sửng sốt một chút, sau khi suy nghĩ rồi nói ra.

"Quả thật cũng có chút khác biệt, tối hôm qua hình như còn nghe được một chút động tĩnh khác, có một chút tiếng gào to, quái vật trong mộng cũng có chút bất an, tiếp đó giống như có một con trâu đến bên ngoài kêu to, âm thanh càng lúc càng gần, giống như muốn vào gian phòng trong mộng của ta."

Đối với ký ức trong mộng, Sở Hàng tựa như nhớ không rõ lắm, ra sức nhớ lại mới nhớ ra được một chút.

"Tiếp đó quái vật kia bỗng nhiên liền kêu ta đi mau, sau đó cũng không lâu lắm ta liên tỉnh lại, mê man ngủ một hồi trời liên đã sáng."

Ánh mắt Dịch Thư Nguyên bình tĩnh nhìn Sở Hàng, nhịn không được lại lần nữa tỉ mỉ quan sát y.

Xem ra con giao long kia đúng là trông coi tòa tháp này!
Bình Luận (0)
Comment