Chương 350: Trường Phong Phủ ngập nước (2)
Chương 350: Trường Phong Phủ ngập nước (2)Chương 350: Trường Phong Phủ ngập nước (2)
Mà lão giao là đang bị trấn áp ở trong hồ Trường Phong, bị bắt buộc lựa chọn con đường này, hiển nhiên cũng không cam tâm, cho nên cho dù bị trấn giết, nhưng một mực khóa tinh khí thủy trạch, mấy trăm năm tuế nguyệt đều không tiết lộ, cầu phục sinh.
Chuyện cho tới bây giờ, Dịch Thư Nguyên nghe xong cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Sở huynh, việc này Dịch mỗ là lực bất tòng tâm."
"Tại hạ cũng là hiểu rõ, huống hồ đây cũng là lời nói của một bên của Long Vương kia, nội dung cũng quá mức không thể tưởng tượng, hiện giờ ta cũng có chút hoảng hốt, lão còn nói cho ta biết, nếu không cứu lão, chờ lão thật sự hoàn toàn chết, tháp đá tất nhiên cũng không chống đỡ được, sẽ gây thành đại họa!"
Nói tới đây, Sở Hàng do dự một chút lại nói.
"Ta thậm chí hoài nghi lão long kia đã sớm hết thuốc chữa."
"Chỉ giáo cho?"
Dịch Thư Nguyên nhìn Sở Hàng, người sau lại cau mày nói.
"Đây là một loại cảm giác rất quái lạ, tuy rằng mỗi lần ta nằm mơ, lão đều kêu ta cứu lão, thậm chí còn có thể nhắc nhở ta một chút nguy hiểm, ví dụ như tối hôm qua, nhưng cuối cùng ta vẫn rất khó giao lưu cùng lão, hơn nữa chuyện của lão ta tới tới lui lui cũng nghe xong không dưới 800 lần rồi, nhưng lão vẫn là vừa gặp liền lặp lại kể với ta, ngài nói cái này có kỳ quái hay không?”
Nghe như vậy, Dịch Thư Nguyên hình như cũng có chút hiểu, nhưng nếu như lão giao kia thật sự đã long hồn phai mờ rồi, vậy đại họa trong miệng lão là cái gì?
Sẽ không phải ứng với trên người ta đi?
Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên có một cái ý niệm quỷ dị này trong đầu, sau đó lại nhanh chóng bắt nó vứt bỏ khỏi trong lòng.
Nhưng mà lời nói đến đây, Sở Hàng lại hưng phấn lên.
“Nhưng mà lão còn đã dạy qua ta không ít phương pháp tu hành long tộc, Dịch tiên sinh, phải chăng ta cũng có thể thành tiên?"
"Phương pháp tu hành của long tộc?"
Biểu cảm của Dịch Thư Nguyên cổ quái, đó chẳng phải là phương pháp yêu tu khá là đặc thù sao? Dựa vào cái này đặt chân tiên đạo là không quá đủ, rõ ràng là hai con đường.
Nhưng Dịch Thư Nguyên còn chưa nói ra lời trong lòng, chỉ thấy Sở Hàng đặt hai tay trước ngực.
Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, không biết hắn muốn làm cái gì, nhìn vẻ mặt hưng phấn của y, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên tựa như có chỗ phát hiện, trực tiếp thò tay đánh một chưởng tới ngực Sở Hàng.
Dịch Thư Nguyên một chưởng đánh tan một cỗ khí tức ở ngực Sở Hàng, trong miệng Sở Hàng đã phát ra một đoạn âm điệu ngắn ngủi.
Một tiếng "Ngang" vang lên một chút liền im bặt mà dừng.
"Âm -" một tiếng, Sở Hàng cùng với chiếc ghế đều ngã lật trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, tại sao ngài lại đánh ta?”
Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, đứng dậy tới sát bên cửa sổ, nhìn tới miệng giếng lớn bát giác ở dưới Vọng Hồ Lâu, tuy rằng nhìn qua không có cái gì dị thường, nhưng hắn đã thấy một chút động tĩnh sản sinh ra ở bên ngoài mắt thường.
"Ngang - "
Một trận thanh âm xa xưa hình như đang vang vọng bên tai.
"Dịch tiên sinh, ngài có nghe được một loại tiếng kêu kì quái hay không? Tiếng kêu này, tiếng kêu này, làm sao lại có chút giống tối hôm qua..."
Dịch Thư Nguyên thở ra một hơi, thay Sở Hàng bổ sung nốt lời không nói ra hết.
"Rồng ngâm!"
Sở Hàng cũng từ trên mặt đất bò dậy, sau khi do dự cũng đến cửa sổ thuận theo tâm nhìn của Dịch Thư Nguyên nhìn xuống, hình như không có gì dị thường.
Nhưng ước chừng hơn mười hơi thở sau, Sở Hàng liên kinh hô lên.
"Nước giếng, nước giếng tràn ra ngoài rồi, Dịch tiên sinh, nước giếng phía dưới tràn ra rồi! Ài, tiểu nhị, chưởng quầy, nước giếng sau lầu các ngươi tràn ra rồi—— "
Dịch Thư Nguyên thò tay nắm Hôi Miễn trên đầu vai đặt lên bàn, dặn dò một câu với nó.
"Cùng y nên ăn thì ăn nên uống thì uống, mấu chốt là coi chừng người này, không thể để cho y ... Kêu to giống như vừa xong nữa, đã hiểu chưa?"
Hôi Miễn liên tục gật đầu.
"Tiên sinh ngài yên tâm đi đi, nếu như gia hỏa này dám tiếp tục tùy tiện kêu to, ta đánh cho y không kêu ra tiếng được nữa!"
Sắc mặt Dịch Thư Nguyên trầm xuống.
"Cái gì gọi là yên tâm đi đi? Có thể nói chút lời may mắn được không?"
Hôi Miễn gãi gãi đầu.
"Vậy tiên sinh ngài an tâm đi...' "Được rồi được rồi, cũng không phải ta đi!"
Dịch Thư Nguyên lắc đầu lại nhìn thoáng qua Sở Hàng, thấy y đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Hôi trên bàn.
"Sở đại công tử, đừng tùy tiện thử nữa, bởi vì một tiếng kêu vừa xong của ngươi, việc này trở nên phiền toái rôi!"
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên xuất hiện quạt xếp trong tay, trực tiếp quạt một cái về phía Sở Hàng cùng Hôi Miễn.
“Vù vù vù vù.'
Sở Hàng chỉ cảm thấy một trận cuồng phong cuốn tới, không thấy rõ trước mặt thân hình càng không vững vàng.
"Ài ài ài a a a."
Trong tiếng kêu quái dị, Hôi Miễn cùng Sở Hàng trực tiếp bị Dịch Thư Nguyên dùng một đạo gió đưa ra khỏi tửu lâu, cuốn lên bầu trời bay về phía Sở phủ, trong nháy mắt đã tan biến khỏi tâm mắt
Hạ xuống chỗ giếng nước, nước giếng vẫn đang không ngừng tràn ra, bởi vì nước chảy quá lớn, tấm ván gỗ che giếng cũng đã ép không được nữa, bị nước giếng đẩy đi lên, sau đó thuận theo dòng nước lưu lạc đến trên mặt đất.
"Ai nha, sao lại thế này chứ?"
"Tại sao nước giếng lại tràn ra ngoài vậy?"
"Nhanh chút nhanh chút, đừng để nước vọt tới bên ngoài!"
Tiểu nhị Vọng Hồ Lâu cùng một chút người đi trên đường nhao nhao lên tiếng kinh hô, có người bước nhanh rời đi, có người còn đang nhìn náo nhiệt.
Một tiếng vừa nãy của Sở Hàng đã dẫn phát biến số gì Dịch Thư Nguyên không biết, sự tình cuối cùng như thế nào Dịch Thư Nguyên cũng không rõ ràng, hắn chỉ là theo bản năng ngăn cản Sở Hàng, giờ phút này cũng hết sức căng thẳng nhìn chằm chằm vào miệng giếng bên ngoài, do dự có nên đi vào hay không.
Nhưng kỳ thật không chỉ giếng bát giác này, một chút giếng gân phía bắc trong phủ thành cũng bắt đầu tràn nước ra bên ngoài.
Sắc trời trong lúc vô tình đã tối xuống, Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trong lúc bất tri bất giác đã giăng đây mây đen.
"Âm ầm."
Bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, chiếu sáng Trường Phong Phủ trong mờ mịi.
"Hơi nước thật nồng." Dịch Thư Nguyên vô cùng lo lắng, nhưng hắn không biết trong hồ dưới nên đất dưới mặt đất có một con giao long càng lo lắng hơn so với hắn.
Giờ phút này con giao long từng giao thủ với Dịch Thư Nguyên đêm qua đang không ngừng bơi lại gân bên cạnh tháp đá, trong lòng tràn đầy lo lắng nhìn tới tháp đá.
Trong tháp đang không ngừng có thủy trạch tinh khí tiết lộ ra ngoài, tốc độ nhanh vượt quá sức tưởng tượng.
Giờ phút này thân hình giao long hiện ra ánh sáng nhạt, nó cẩn thận tới gần sát tháp đá, lấy long khí bản thân quẩn quanh phía trên tháp đá, kết quả vừa đụng chạm vào, trên tháp đá trong khoảnh khắc xuất hiện vết rách.
"Rặc rặc, rặc rặc rặc rặc.'
Trái tim giao long đột nhiên nhảy dựng lên.
Xong rồi, ta gây ra đại họa rồi!
"Âm ầm."
Tiếng sấm trên bầu trời mơ hồ truyền vào dưới mặt đất, giao long cũng không dám nhúc nhích, giờ phút này dù là toàn bộ thân rồng đều đã quấn quanh ở trên tháp đá, nhưng vết rạn trên tháp đá lại vẫn đang không ngừng tăng lên như cũ.
Bên trong chính là hơi nước của lão giao tu hành mấy ngàn năm, lại cộng thêm toàn bộ tinh khí của thủy trạch hồ Trường Phong!