Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 365: Quái Sự Truy Tung (1)

Chương 365: Quái sự truy tung (1) Chương 365: Quái sự truy tung (1)Chương 365: Quái sự truy tung (1)

Thắp sáng tửu lâu vào ban đêm có thể xem là một kỹ năng và cách thiết kế không hề dễ dàng, chẳng những từng trụ tứ giác cùng mặt tường các nơi đều có chụp đèn và đế đèn, ngay cả góc mỗi bàn lớn ở gần một mặt đón gió cũng có một chiếc đèn tránh gió.

Chỉ là chiếc đèn tránh gió là đối với bàn bình thường, mà hiện giờ bàn của Dịch Thư Nguyên là mở ra nửa cánh cửa sổ, nửa mặt tránh gió của đèn tránh gió cũng không ngăn được tình hình gió thổi kèm mưa tạt của cửa sổ bên này, sớm đã bị dập tắt ở một bên.

Dịch Thư Nguyên dứt khoát cũng đẩy cửa sổ bên cạnh mình ra, lấy cây gậy chống đặt ở phần đáy của cửa sổ, để nó không bị gió thổi ngược trở vê.

Thấy Dịch Thư Nguyên mở một bên cánh cửa sổ kia ra, nam tử ngồi đối diện nở nụ cười.

"Ngươi không sợ gió hất mưa làm ướt đồ ăn sao?"

"Cửa sổ đóng một nửa cũng không có tác dụng gì, dứt khoát mở hết cho mát."

Dịch Thư Nguyên nói như vậy xong liền ngồi trở lại chỗ ngồi.

"Vù vù..

Tiếng gió hình như cũng rõ ràng hơn một chút, nhưng kỳ quái chính là cửa sổ đã mở, mưa gió vốn nên càng lớn, nhưng hết lân này tới lân khác tựa hồ lại trở nên nhỏ đi một chút.

Hoặc là nói trở nên càng nhu hòa hơn, những vị trí bàn khác bị ảnh hướng đến cũng nhỏ hơn, ngược lại khiến cho mùa hè ban đêm càng mang đến một chút mát mẻ.

Sau đó Dịch Thư Nguyên mới tính là nghiêm túc quan sát người trước mặt, người này trên dưới bốn mươi, mặc áo ngắn quần dài, thắt khăn trùm đầu ngang trán, trang phục màu nâu xanh ngay ngắn, dưới ngũ quan hơi có vẻ bình thường là chòm râu đại khái lớn cỡ móng tay.

Có vài phần khí chất giang hồ, thế nhưng biểu cảm cùng phong cách hành sự bây giờ lại dễ dàng làm cho người ta có chút cảm giác vô lại.

Chỉ là Dịch Thư Nguyên đương nhiên sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, bởi vì phía dưới bê ngoài của nam tử đối diện, vận số trên người gã lại không hề đen tối, nói rõ đối phương cũng không phải thật sự là một tiểu nhân hẹp hòi.

Mà nghe Dịch Thư Nguyên nói, nam tử đối diện lại hiểu lâm rằng người cùng bàn đang châm chọc hành vi của mình, lập tức hừ lạnh một tiếng, còn đá vào cái ghế dài trống một cái.

"Không thích liền tới nơi khác ngồi!"

Nói xong nam tử lại rót một chén rượu uống một cái. 'Một chút vị rượu cũng không có!"

Dịch Thư Nguyên thu hồi nụ cười, cũng không nhiều lời, bày quạt xếp lên trên bàn, nhìn mưa đêm ngoài cửa sổ, mặc dù mưa dầm không thấy ánh sao, nhưng lại càng cảm giác hồ lớn rộng rãi.

Nam tử uống rượu dùng khóe mắt quan sát Dịch Thư Nguyên, thấy người này thế mà lại không hề bực bội, cảm thấy có lẽ vừa xong có thể là mình chuyện bé tự xé ra to rồi, một cỗ bực tức nguyên bản tích lũy trong lòng cũng liên tản đi.

Không cãi nhau nổi.

"Thiên địa tạo hóa thật là thân kỳ, bên ngoài đã từng là đồng ruộng phì nhiêu nhìn không thấy điểm cuối, bây giờ lại biến thành một cái Hồ Trường Phong rộng lớn vô biên, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin đây chỉ là biến hóa trong vòng bốn năm ngắn ngủi cơ chứ?"

Nghe Dịch Thư Nguyên lên tiếng cảm khái như vậy, nam tử một mình uống rượu nhìn Dịch Thư Nguyên một chút, nhưng vẫn không có nói chuyện.

Nhưng mà Dịch Thư Nguyên lại giống như là đã vốn quen thuộc rồi vậy, nhìn nam tử nói.

"Trên sử sách nói, vào thời tiền triều sơ kỳ, nơi đây vốn cũng là hồ nước, diện tích của hồ còn càng lớn hơn bây giờ, chẳng những tới hơn phân nửa phía bắc của thành Trường Phong Phủ, đi về phía nam còn giáp giới với địa phận hai châu nữa!"

Nam tử uống rượu nghe thế theo bản năng lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Dịch Thư Nguyên.

"Lớn như vậy? Vậy nó làm thế nào lại biến mất?"

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, sau đó cười nói.

"Vê sau mở kênh đào, rất nhiều dòng sông bị dẫn tới thủy vực Khai Dương, nhưng nguyên nhân chính khiến Hồ Trường Phong biến mất là bởi vì Long Vương Hồ Trường Phong phạm phải tội lớn, bản thân mất mạng cũng mang theo toàn bộ hơi nước của Hồ Trường Phong tiết hết, từ đó vê sau Hồ Trường Phong mấy trăm năm đều trống không!"

Nam tử nghe xong liên sửng sốt một hồi lâu.

"Đây cũng là trên sử sách nói?"

Dịch Thư Nguyên cười cười.

"Cái này cũng không phải, chẳng qua là truyền thuyết dã sử hoang đường mà thôi."

Có lẽ là bởi vì nội dung của mấy câu nói đó, bầu không khí giữa hai người cũng hòa hoãn hơn không ít, nam tử cũng nói nhiều hơn một chút.

"Vậy bây giờ hồ lớn khôi phục, phải chăng nói là Long Vương Hồ Trường Phong cũng trở về rồi?"

“Cái đó chính là chuyện xưa khác còn chưa phát sinh" "Hắc..."

Nam tử nở nụ cười.

"Ngươi người này ngược lại cũng rất thú vị, không giống thư sinh bình thường, ngược lại giống một người kể chuyện!"

Dịch Thư Nguyên đồng dạng cười.

"Làm sao ngươi biết thư sinh bình thường là không thú vị?"

"Khách quan, đồ ăn tới rồi - "

Tiểu nhị hai tay nâng một bàn đồ ăn, bước nhanh đi đến trước bàn Dịch Thư Nguyên.

"Làm phiền khách quan đỡ một tay!"

Dịch Thư Nguyên liền hỗ trợ đặt một khay lên trên bàn, sau đó tiểu nhị mới đặt từng phần đồ ăn bày lên bàn.

"Đây là gà thần tiên, đây là tiên ngư tam cật, đây là hâm ngó sen, đây là canh tôm mướp, đây là tương thịt, đây là..."

Tiểu nhị vừa mang thức ăn lên vừa báo, một hơi đã bày ra tám món đồ ăn.

"Khách quan ngài cứ dùng thong thả, còn dư lại một hồi làm xong ta lại bưng lên!"

"Tốt, đa tại"

"Ngài khách khít"

Tiểu nhị chắp tay, mang theo nụ cười cầm lấy hai khay rời đi, mà tám món đồ ăn đã chiếm cứ hơn phân nửa chiếc bàn vuông tám người.

"Ta một người ăn không hết hơn hai mươi món đồ ăn, nếu như các hạ không chê, cùng nhau giúp đỡ chút đi!"

Lúc này nam tử ngôi đối diện Dịch Thư Nguyên tuyệt đối là nghe tới lời nói thật rồi, gã nhìn nhìn hai món nhắm rượu đáng thương trước mặt mình, một bát lạc một bát rau xanh, lại nhìn đồ ăn nóng hôi hổi ở trên bàn lúc này một chút.

"Vậy ta liền không khách khí nữa!"

Dứt lời nam tử liên trực tiếp thò tay câm lấy một cái đùi gà gặm một miếng, mùi thịt xốp giòn mỹ vị vô cùng.

"Không cần khách khí! A đúng rồi, ta nuôi một con chồn, đặc biệt rất nhân tính, cũng rất thích ăn món ngon mỹ vị, hy vọng các hạ bỏ qua cho nó xuất hiện ở mặt bàn."

Nghe nói như thế, Hôi Miễn liên cũng không để ý tới nữa, trực tiếp thuận theo cánh tay Dịch Thư Nguyên chạy xuống, rơi xuống bên trong một bên góc bàn, Dịch Thư Nguyên liền lấy một cái chén không đặt ở trước mặt Hôi Miễn, sau đó gắp cho nó một cái đùi gà.
Bình Luận (0)
Comment