Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 37 - Chương 37: Trong Lòng Hướng Tới (1)

Chương 37: Trong lòng hướng tới (1) Chương 37: Trong lòng hướng tới (1)Chương 37: Trong lòng hướng tới (1)

Còn bên phía phòng ăn và phòng ngủ ngược lại là đơn giản, dẫu sao ở góc nhìn của Ngô Minh Cao, chủ yếu nhất chính là bên phía kho sách, nhưng mà Dịch Thư Nguyên lại thấy mình giống như là đang du lịch danh lam thắng cảnh vậy, cảm thấy khắp nơi đều hết sức mới lạ, mọi thứ ở bên trong huyện nha thật sự là phong phú vượt quá tưởng tượng của Dịch Thư Nguyên.

Theo Dịch Thư Nguyên nhìn thấy, vị Chủ bộ Ngô Minh Cao này hình như không hề quá mức bận rộn thì phải, y dẫn theo hắn đi dạo gần nửa ngày, mới lại một lần nữa dắt Dịch Thư Nguyên trở lại kho sách, bắt đầu nói rõ một chút yêu cầu chi tiết tổng thể về việc biên soạn.

Thật ra nội dung cũng không nhiều, chính là phỏng theo hình thức huyện chí lúc trước là được, hơn nữa cũng không phải là sao chép toàn bộ huyện chí lúc trước lại một lần, trên lý luận chỉ cần tu sửa trong khoảng 20 năm là được rồi.

Nhưng nội dung công việc dính đến lại không chỉ cực hạn bên trong kho sách, khả năng còn phải đi đi lại lại bên trong huyện, thậm chí còn phải mượn đọc một chút hồ sơ của các bộ phận khác, có thể nói là không quá phiền phức đến độ gian khó, nhưng cũng phiền toái hơn so với Dịch Thư Nguyên nghĩ đến.

Đợi nói không sai biệt lắm rồi, Ngô Minh Cao liền để cho Dịch Thư Nguyên tự mình quen thuộc hoàn cảnh, Dịch Thư Nguyên nghe vậy cũng xem giá sách trước một chút, lại thử án thư và bàn ghế gì đó, chỉ là thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, thâm nghĩ tại sao vị Chủ bộ này vẫn còn không đi?

Không đi đương nhiên là bởi vì có việc, Ngô Minh Cao đứng ở bên cạnh thật sự là có chút không nhịn nổi nữa, hơi có chút nhăn nhó nhỏ giọng nói ra một câu.

"Dịch tiên sinh, lần trước ngươi thi viết văn, còn thiếu chút..."

Dịch Thư Nguyên đặt một quyển thư tịch trong tay xuống, nhìn về phía Chủ bộ.

"Không biết thứ mà Ngô đại nhân nói là cái gì?"

Ngô Minh Cao nở nụ cười.

"Tiên sinh quên chưa lạc khoản!"

Dịch Thư Nguyên thoáng cái rõ ràng trong lòng, vỗ đầu một cái nói.

"Đúng rồi đúng rồi, nhưng mà hiện giờ tại hạ vẫn còn chưa có khắc ấn, lạc khoản không có ấn sợ là không được, đợi qua một hồi chế ra một con ấn, lại bổ sung lạc khoản cho đại nhân!"

"Vậy ta liền yên tâm, a, Dịch tiên sinh trước tạm ở đây làm quen trước, buổi trưa hôm nay cũng không cần đi tới thiện quán dùng cơm, ta đã đặt sẵn bữa trưa ở Đồng Tâm Lâu rồi, coi như là mời khách tiên sinh từ phương xa đến dùng cơm!"

“Đa tạ đại nhân!"

Người ta cũng đã làm đến nước này rồi, Dịch Thư Nguyên nào còn không biết điều, đương nhiên là đáp ứng, hơn nữa hắn quả thật cũng rất muốn ăn thử đồ ăn của Đồng Tâm Lâu. "Vậy ta đi xử lý công vụ trước, tới buổi trưa lại sai người tới mời ngươi!"

Sau khi nói xong, Ngô Minh Cao và Dịch Thư Nguyên cùng nhau hành lễ qua lại, tiếp đó mới vui vẻ rời đi.

Dịch Thư Nguyên ở lại kho sách âm thầm lau mồ hôi, mặc dù biết vị Chủ bộ này là khách khí cùng tôn trọng, nhưng cũng để cho hắn cảm nhận được chút ít ý vị quan trường gì đó, quan trường này quả thật phiền phức.

Không có người quấy rầy, Dịch Thư Nguyên lấy mấy bộ huyện chí xưa cũ xuống ngồi xem, đọc lướt qua giống như là tiểu thuyết.

Huyện Nguyên Giang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, việc ghi chép bên trong huyện chí đương nhiên không ít, Dịch Thư Nguyên vốn tưởng rằng không thú vị lắm, nghĩ thâm đại khái phần lớn là tu chỉnh một vài kiến trúc gì đó, tu sửa các loại công trình như là đê đập, ban bố pháp lệnh này kia...

Nhưng khi thật sự mở ra xem, mới phát hiện thật ra huyện chí cũng là sách rất có giá trị, chỉ xem mấy trang bìa sách liên hiểu rõ, huyện chí là bao hàm các loại nội dung như là lịch sử, địa lý, phong tục, nhân vật, văn giáo, sản vật, khí hậu, coi như là cách mỗi hơn 10-20 năm tổng kết toàn diện đối với vị trí huyện một lần.

Đương nhiên, chuyện thú vị cũng sẽ được ghi kỹ lại, ví dụ như Dịch Thư Nguyên đảo đảo một hôi thế mà lại thấy được tên của mình.

"Hắc, cái này quả thật có chút châm chọc nha..."

Trong ghi chép của huyện chí, hơn bốn mươi năm trước ở huyện Nguyên Giang từng sinh ra một vị thân đồng, bốn tuổi biết viết, sáu tuổi thành văn, hơn nữa đã gặp qua là không quên được, cuối cùng lại bị bệnh nặng trở thành đần độn mà kết thúc, làm cho người ta cực kỳ thổn thức.

"Hử?"

Sau khi đọc qua một bộ phận chuyện của mình, lại trôi qua thêm vài trang, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên kinh ngạc lên tiếng.

"Thôn nhân bị lạc trong núi, rất lâu không đi ra được, may mắn được sơn thần tương trợ mới thoát khốn..."

Trong ghi chép huyện chí, sơn thân lấy bộ dáng một vị tiều phu xuất hiện, Dịch Thư Nguyên vuốt ve cái cằm bóng loáng, nghiêng đầu nghĩ đến bộ dạng một người, khả năng vị tiêu phu kia là sơn thần có chút tăng cao hơn rồi, không đúng, lão chính là sơn thần!

Không được, qua việc này phải đi lên núi dạo chơi!

Dịch Thư Nguyên lật xem một chút xíu, bất tri bất giác trên bàn đã mở ra rất nhiều sách.

Một người sai lại vội vàng đi tới, sau khi đi đến cửa kho sách thì giảm chậm bước chân lại, nhìn vị nho sinh trong phòng đang yên lặng lật xem thư tịch, cả chiếc bàn rộng rãi đã sắp không có chỗ đặt sách được rồi, vị Dịch tiên sinh này, thật là dụng tâm quái "Dịch tiên sinh.”

Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn tới cửa ra vào, người sai lại kia liền nhanh chóng mở miệng.

"Chủ bộ đại nhân kêu ta tới mời ngài qua, nói là cùng đi Đồng Tâm Lâu."

"Tốt, làm phiền rồi!"

Dịch Thư Nguyên nhanh chóng đứng lên, hắn đã sớm đói bụng.
Bình Luận (0)
Comment