Chương 402: Gặp lại cố nhân (2)
Chương 402: Gặp lại cố nhân (2)Chương 402: Gặp lại cố nhân (2)
Dịch Thư Nguyên mặt đầy khó hiểu.
"Ta thấy ngươi khỏe như trâu, lại còn ăn được ngủ được, ngươi không nói ai mà biết thương thế của ngươi thế không nhẹ?"
Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên hiểu ra, lúc trước có nhiều nữ tiên của Thái Âm Cung như vậy, gia hỏa này nhất định là sĩ diện cho nên đã không nói gì!
"Thương thế không nhẹ? Hắc, cái này chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, ta nói là hơi có chút phiền phức! Cho dù ngươi không đến, mình ta cũng có thể đối phó với Bắc Mang lão yêu!"
Giang Lang vừa nói ra lời này, ngoại trừ Dịch Thư Nguyên ra, tất cả ánh mắt chung quanh đều hiện lên hồ nghi nhìn về phía y, Hôi Miễn đứng trên đầu vai Tê Trọng Bân càng là lộ ra vẻ mặt xem thường.
Dịch Thư Nguyên ngược lại là không phản ứng quá lớn, gật đầu vỗ vỗ bờ vai Giang Lang.
"Biết rồi biết rồi, dưỡng thương mọc lân cho tốt, chờ ngươi dưỡng thương xong lại đi tìm ngươi, ngươi vẫn phải quay về trấn giữ Hồ Trường Phong!"
"Vậy ta cũng không quay về nữa, ngươi đi đâu ta đi đó!"
Giang Lang nói lời này xong còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy Dịch Thư Nguyên bên đó vung tay áo hất lên, đám mây dưới chân một phân thành hai, bộ phận mây chứa Giang Lang đứng bay về phía khác.
Đợi Giang Lang kịp phản ứng, đám mây dưới chân cũng đã tản đi, lăng không lộn lật nhào một cái mới đứng vững thân hình không bị té xuống.
Nhìn đám mây đã trôi xa, vẻ mặt Giang Lang không thể tin nói.
"Lão Dịch con mẹ ngươi chờ đó cho ta, cú đánh lần trước đảm bảo không thoát được đâu—- "
Sau khi kêu to, Giang Lang cũng tự an ủi trong lòng.
Tỉnh táo lại tỉnh táo lại, mình đánh không lại hắn, quân tử báo thù 10 năm không muộn, giao long báo thù 100 năm không muộn!
Nhưng mà nhìn Dịch Thư Nguyên ngự mây bay không hề nhanh, Giang Lang cảm thấy nếu như mình muốn đuổi theo mà nói, hoàn toàn có thể đuổi được.
Chỉ là sau khi do dự, Giang Lang vẫn là bỏ đi ý niệm trong đầu, Dịch Thư Nguyên nói đúng, Hồ Trường Phong vẫn cần y về trấn giữ, vừa mới nhận được mảnh thủy hệ này, đi lâu không về cũng rất dễ xảy ra vấn đề.
"Nguy rồi, quên hỏi xem lão Dịch đi đâu!" Giang Lang lẩm bẩm một câu, nhìn lại vê phía chân trời đã không thấy đoàn mây trôi kia nữa.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đã đáp mây thay đổi phương hướng, bay về phía mục đích có sẵn trong lòng.
Thạch Sinh có chút lo lắng nói qua.
"Sư phụ, Giang tiền bối sẽ không thật sự muốn đánh ngài chứ? Y thật sự là một con rồng sao?"
Dịch Thư Nguyên còn chưa nói gì, Hôi Miễn ngược lại cướp lời kêu trước.
"Đánh thì đánh, tại sao phải sợ y? Khỏi phải nói y mới là giao long, cho dù hóa thành chân long, đến lúc đó cũng chưa hẳn là đối thủ của tiên sinhI"
"Không nói lung tung nữa, Giang huynh chỉ là nói đùa một chút mà thôi."
Dịch Thư Nguyên nói xong một câu như vậy, liền bay về phía phương xa, tốc độ của đám mây cũng dần dần tăng cao.
Tầm khoảng một lúc sau, Thạch Sinh bỗng nhiên ý thức được cái gì.
"Sư phụ, không phải quay về nhà ta sao?"
“Tạm thời không vội.
Sông đào Khai Dương, trên một nhánh sông rời xa Kinh Thành, một làng chài bên cạnh bờ thủy chung hiện ra một bầu không khí yên tĩnh.
Một đoàn mây mù bay tới trên bầu trời, hòa làm một thể cùng với tầng mây ở gần đó.
Nhìn làng chài nho nhỏ phía dưới, so với bốn năm trước, bầu không khí sinh hoạt ở nơi này đã trở nên nông đậm hơn không ít.
"Đây là đâu?"
Thạch Sinh nằm ở trên đám mây tò mò nhìn xuống phía dưới, đồng thời hỏi một câu với sư phụ mình.
"Chỗ ở của một người bằng hữu, qua đây nhìn xem."
Luận người bằng hữu nào bên trong nhân thế làm Dịch Thư Nguyên không yên lòng nhất, có lẽ chính là Trác Tình đi.
So với những người khác, cho dù là một nhà thân cận như là Dịch Bảo Khang, Dịch Thư Nguyên cũng không có lo lắng gì, bởi vì gia đình bọn họ đã hướng tới cuộc sống sinh hoạt mỹ mãn.
"Đúng vậy, bốn năm rồi! Vốn sớm nên đến thăm, nhưng bị một chút việc làm chậm trễ!"
Hôi Miễn cũng có chút nhớ ra, sau đó lại bổ sung một câu. "Luận nữ công, Trác Tình nhất định là người lợi hại nhất bên trong những người tiên sinh biết! Chắc là tìm nàng để may y phục đúng không?”
"Đều bị ngươi biết hết rôi!"
Dịch Thư Nguyên nói một câu, sau đó hóa thành một đạo gió, bay tới bên trong làng chài.
Gió nhẹ lướt qua, lá rụng nhao nhao bay lên, thời gian dần qua, trong gió hình như có thân thể hữu hình hiển hóa, chờ đến khi tới một chỗ sân nhỏ sáu phần quen thuộc bốn phần lạ lãm, một nhóm người Dịch Thư Nguyên mới hiển hóa ra.
"Một mảnh rừng dâu thật lớn!"
Tê Trọng Bân nhìn lướt qua tòa tiểu viện này, thấy được cánh rừng hình như liếc mắt nhìn không thấy bờ phía sau sân, không khỏi tán thưởng một câu.
Lúc ở trên trời nhìn không rõ lắm, lúc này mới rõ ràng, nguyên lai tất cả đều là cây dâu.
Sân rõ ràng cho thấy đã được xây dựng thêm một số gian phòng, thậm chí một bên còn nhiều hơn một trần nhà vải dầu.
Xuyên thấu qua cánh cửa gian phòng riêng được mở ra nhìn tới, bên trong hầu như treo đầy các loại hàng dệt.
Thậm chí trong mắt Dịch Thư Nguyên, một chút hàng dệt trong đó vậy mà mơ hồ hiện ra một cỗ linh quang như có như không!
Một người nữ tử mặc quần áo màu nâu xanh, trên đầu thắt một chiếc khăn lụa, xách theo một thùng gỗ đi từ phòng bếp ra ngoài, rất tự nhiên nhấc nắp vạc nước lên, dùng cái gáo múc nước trong vạc ra.
Một gáo, hai gáo, ba gáo...
Động tác của nữ tử dần dần chậm lại, phảng phất có một loại cảm giác nói cho nàng biết nàng nên quay người.
Sau khi trâm mặc mấy hơi, nữ tử vẫn tiếp tục múc nước, chỉ là khi thùng nước sắp đầy, cảm giác trong lòng của nàng cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng, nữ tử vẫn là không nhịn được bỗng nhiên quay người nhìn tới bờ rào ngoài tường.
Khác với vô số lần chờ đợi rồi thất vọng, lần này bên ngoài thật sự có người đang đứng!
Nữ tử giống như là ngẩn người đứng im tại chỗ, chỉ mở to hai mắt ngơ ngác nhìn bờ rào ngoài tường, không nói nên lời.
"Tiên sinh có việc chậm trễ, nếu không chúng ta đã tới thăm từ lâu rồi!"
Hôi Miễn bỗng nhiên xuất hiện nói một câu, Dịch Thư Nguyên cũng là lộ ra nụ cười thản nhiên. "Trác cô nương, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
“Dịch tiên sinh.”
Trác Tình dùng tay đè ngực, một hồi lâu mới hòa hoãn lại thân thể có chút phát run, cuối cùng nở nụ cười và đặt bâu nước xuống, bước nhanh về phía cửa viện.