Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 407: Hôm Nay Sư Phụ Rộng Rãi Một Lần! (1)

Chương 407: Hôm nay sư phụ rộng rãi một lần! (1) Chương 407: Hôm nay sư phụ rộng rãi một lần! (1)Chương 407: Hôm nay sư phụ rộng rãi một lần! (1)

Loại linh quang ngũ sắc này tuy rằng đúng như lời Giang Lang nói, không tính là vô cùng hiếm thấy, nhưng đây cũng là nói tương đối mà thôi.

Linh quang ngũ sắc rất yếu ớt, một trận gió thổi qua liền tản đi.

Thỉnh thoảng có thể thấy cùng với có thể thu được là một chuyện, có thể thu thập và thu thập được bao nhiêu lại là một chuyện khác, ít nhất một đám linh quang hội tụ lúc trước kia nhiều nhất cho ra được một đoạn dây tơ.

Hơn nữa cho dù là thế thì đoạn dây tơ này cũng vô cùng yếu ớt và rời rạc, bởi vì cuối cùng nó vẫn là một đám linh khí, một đoàn mây mù.

Chỉ cần Dịch Thư Nguyên buông lỏng khống chế sẽ hóa thành vô hình, lại không dễ luyện bằng lửa hỏa, số lượng quá ít sẽ lập tức bốc hơi trong hư vô.

Nhưng mà Dịch Thư Nguyên ép sức mạnh bên trong linh châu đi ra chuyển hóa thì không giống nữa, tương tự như hắn cảm nhận được lúc trước, linh châu có thể ứng với vận số mà biến, hơn nữa pháp lực của Dịch Thư Nguyên ngược lại có thể ổn định một sợi dây tơ bằng mây ngũ sắc này.

Theo sợi dây nhỏ ẩn chứa quang huy nhàn nhạt càng lúc càng dài, Trác Tình cũng từng chút ra sức quấn, nếu như tiên sinh đã tin nàng, nàng nhất định không phụ sự hi vọng của tiên sinh.

Cũng không cần Dịch Thư Nguyên dặn dò nhiều cái gì, cũng không cần gì chuẩn bị tâm lý, Trác Tình trực tiếp kéo dây dệt tơ mà không căng thẳng chút nào, luận dệt tơ lụa, từ nhỏ đến lớn nàng đã làm cả trăm ngàn lần rồi.

Nhưng loại tâm tình mà Trác Tình tự cho là bình tĩnh ấy, ở trong mắt của Dịch Thư Nguyên lại không bình thường, trong thần hồn đã tự có linh vận.

Vào lúc này quang huy của linh châu cũng phát sáng lên, không phải là loại tiên quang của tiên linh khí, mà là biến thành một mảnh hào quang nhàn nhạt.

Tia sáng này thuận khe cửa, khe hở trên mái hiên cùng với cửa sổ xuyên qua căn phòng chiếu ra ngoài, hai người một chồn bên ngoài hành lang gỗ cũng nhao nhao liếc mắt.

"Sư phụ đã bắt đầu luyện chế pháp bảo rồi sao?"

“Thoạt nhìn là vậy!"

Sư huynh đệ muốn đứng lên đi tới cạnh cửa nhìn xem, nhưng lại không dám, ngược lại Hôi Miễn trực tiếp nhảy tới, ngó qua khe cửa nhìn vào bên trong xem đang làm pháp như thế nào.

Tia sáng này không hề dừng lại trong nội viện, mà phát ra cả bên ngoại, mây trắng phía trên trên bầu trời thôn Ngư Tang dân dần hóa ra một mảnh màu sắc rực rỡ sáng bóng. Dịch Thư Nguyên kinh ngạc nhìn trạng thái của Trác Tình, nàng đâu vào đấy cố định từng đạo từng đạo linh tuyến xếp đặt trên kinh tuyến của khung dệt, động tác nhìn vô cùng nhu hòa, nhưng lại mang theo một chút cảm giác như mộng ảo, rõ ràng nhìn như không nhanh nhưng lại cực kỳ mau lẹ.

Mà biến hóa của khỏa linh châu trong tay cũng làm cho Dịch Thư Nguyên vô cùng ngoài ý muốn, hắn thu hồi tâm mắt khỏi trên người Trác Tình, ngẩng đầu nhìn lên trên, giống như xuyên thấu qua nóc nhà nhìn về phía bầu trời.

Dịch Thư Nguyên có thể phát giác được, trong thải vân nổi lên trên bầu trời hội tụ ra từng sợi linh khí, ý niệm trong đầu khẽ động, linh châu trong tay nhất thời càng sáng, càng có hào quang hòa từ phía chân trời hòa cùng, mơ hồ từ bâu trời hạ xuống, hội tụ đến trong gian phòng này.

Những thứ hào quang này dung hợp cùng với sức mạnh bản thân linh châu, lại dưới pháp lực Dịch Thư Nguyên hóa thành từng tuyến dây nhỏ.

Trác Tình nhìn thấy biến hóa trong phòng liên thoáng thất thân, nhưng cũng lập tức hoàn hồn tập trung vào sự tình trước mắt, hóa ra tiên nhân luyện chế pháp bảo sẽ đẹp như thế này sao.

Một mảnh thải vân khiến cho thôn dân thôn Ngư Tang ngẩng đầu nhìn chăm chú, cũng khiến cho toàn bộ trăm họ trên mặt đất có thể nhìn thấy bầu trời đều ngóng xem thế nào, nhưng mà đến lúc mặt trời lặn, thải vân liền tự nhiên tiêu tán.

Dịch Thư Nguyên cũng không có dự định liên một mạch luyện chế pháp y, một là Trác Tình cuối cùng cần nghỉ ngơi, hai là cho dù hắn muốn thay thế nàng tiếp tục công việc, nhưng sau khi biết được kiến thức về việc đó, liền hiểu rõ tấm vải này đã ẩn chứa thần ý của Trác Tình ở bên trong.

Lúc tia sáng linh châu ảnh hưởng phía chân trời, trong lòng của Dịch Thư Nguyên cũng dâng lên một loại hiểu ra.

Ngày thứ hai, vào lúc trời vừa sáng Trác Tình đã rời giường từ sớm, sau khi vệ sinh sạch sẽ liền ngưng thần yên tĩnh ngôi trước khung dệt, câm lấy một con thoi mộc, đêm qua trong mộng nàng cũng làm việc này.

"Dịch tiên sinh, hôm nay có thể tiếp tục!"

Dịch Thư Nguyên ngồi xếp bằng trong phòng một đêm không hề động đậy, linh châu lơ lửng ở trước mặt hắn không ngừng tản ra quang huy nhàn nhạt, cùng nhau toả ra quang huy còn có linh tuyến cùng với một đoạn vải trên khung dệt.

Mãi đến thời khắc Trác Tình mở miệng nói chuyện, Dịch Thư Nguyên mới mở mắt ra, trong lòng biết cơ hội đã thành, hắn nhìn về phía Trác Tình nói.

"Chút nữa ta sẽ đưa linh tuyến xuống!" Dịch Thư Nguyên nói xong câu đó, cánh cửa của gian phòng mở ra, linh châu ứng với ý niệm trong đầu hắn bay ra bên ngoài, mà Dịch Thư Nguyên cũng cùng đi theo ra cửa.

Sau một khắc, linh châu và Dịch Thư Nguyên một trước một sau đón gió dựng lên, bay về phía bầu trời.

Chung quanh Dịch Thư Nguyên bốc ra sương mù để che chắn, hắn cởi quần áo trên người ra, điều khiển chúng nó ẩn trong phong vân, sau đó ở bên trong mây trôi càng lúc càng nồng đậm, hóa thành một con Bạch Long bay lên trời.

Long khí cùng mây trôi tương hợp, lại hô ứng cùng khí tức linh châu, phía chân trời tựa như Bạch Long đùa giỡn linh châu, cũng trong lúc này hóa ra tâng tâng mây mù.

Lúc này linh châu giống như đã biến thành Long Châu của Bạch Long biến, bay vào trong miệng uẩn nhưỡng nghìn tầng linh quang.

Theo Bạch Long há miệng ra, linh châu lần nữa bay ra.

Giờ khắc này, mặt trời phương xa nhô lên, mang theo ánh bình minh chiếu sáng vạn dặm, lúc này quanh thân Bạch Long cùng với linh châu cũng nổi lên thải quang, ánh bình minh cũng theo đó tác động vào, liên tiếp xuất hiện thải vân trên trời.

"Ngang —_—__—_ "H

Tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên ở trên trời cao, cũng không dấy lên cuồng phong và mây đen, càng không có tiếng sấm hay là tia chớp, chỉ có trăm dặm mây trôi ngàn dặm sương mù, cộng với hào quang vạn trượng trên rất nhiều tâng mây.

Càng có từng đạo thải vân ngưng tụ ở trong hào quang phía chân trời, hóa thành từng đạo từng đạo dây nhỏ không thể nhận ra trôi vê phía đại địa, bay về phía khung dệt trong một gian phòng ở thôn Ngư Tang.

Bạch Long ngao du trên bầu trời không chỉ tác động mây ngũ sắc, cũng tràn ra mây trôi che phủ không để cho người khác chú ý tới thải vân.

Chỉ là loại che đậy này cũng không phải là hoàn toàn, một vị Thiên Thần đi ngang qua đã bị hào quang thu hút, khống chế thần quang tới đây xem xét, nhìn thấy bên trong mây ngũ sắc có Bạch Long đùa giốn linh châu.

Thiên Thần dừng lại, sau khi quan sát từ xa một lát mới lựa chọn rời đi, gã biết rõ Bạch Long khẳng định cũng đã phát hiện mình rồi, nhưng song phương đều không lựa chọn chân chính đối mặt.

Lúc rời đi, trong lòng Thiên Thần lại tỉ mỉ suy nghĩ tới quang cảnh mình vừa chứng kiến.

Con rồng đùa giốn Long Châu trong đám mây toàn thân trắng noãn, trải rộng khắp tâng tầng mây trôi, khống chế ngũ thải hà quang, Long Châu tròn trịa đồng thời tràn ra quang huy rạng rỡ.

Rồng có thể hóa ra Long Châu đều không phải là hạng tâm thường, mà quang cảnh con rồng này tạo ra càng là có một loại cảm giác không bàn mà hợp với vận số thiên địa tự nhiên, hiển nhiên tuyệt không phải giao long bình thường có thể so sánh!

Thiên Thân lại lân nữa quay đầu nhìn về đám mây phía sau.

Bên trong Thiên Long Đồ Quyển hình như không có ghi chép về con rồng này, long tộc thật sự là sâu không lường được!
Bình Luận (0)
Comment