Chương 410: Mộng như xuất thân (2)
Chương 410: Mộng như xuất thân (2)Chương 410: Mộng như xuất thân (2)
Mấy ngày sau, trên hành lang gỗ, Dịch Thư Nguyên ngồi trước bàn, ghi chép chuyện xưa trên sách, Hôi Miễn thì đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Mà ở trong phòng bên cạnh, Thạch Sinh đang ngủ trưa, Tê Trọng Bân đang ngồi tu hành, thậm chí Trác Tình cũng ngồi xếp bằng trong gian phòng đầy ắp quần áo kia, hiển nhiên cũng đã có căn bản tu hành, hơn nữa cũng như Dịch Thư Nguyên sở liệu, sắp vào tới trạng thái rồi.
"Tiên sinh, lần sau liền kể câu chuyện xưa này?"
Chuyện xưa Dịch Thư Nguyên đang viết chính là về việc Vương Vân Xuân được người phó thác tìm kiếm một tiểu cô nương.
Chỉ là không thể nào cứ thế kể lại tất cả mọi chuyện giống như trong ký ức được, tự nhiên cần phải trải qua cải biên nhất định.
Hết thảy lấy góc nhìn của Vương Vân Xuân là chủ yếu, như vậy một trận đánh trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng được lược qua, làm nổi trội đủ loại ký sự truy tung không dễ trên đường, lại đến khi gặp được tiên nhân phong hồi lộ chuyển, cuối cùng cường điệu cảm khái khi gặp gỡ với thân nhân đã âm dương xa cách.
Giờ phút này, Dịch Thư Nguyên viết đến đoạn Tê Trọng Bân cùng Thạch Sinh bày trận truy tung kia, sau khi thay đổi một chút danh tiếng cửa viện, cũng không khỏi nhớ tới tình hình một lần đó.
Lúc viết, khí tức của Dịch Thư Nguyên cũng ứng với tâm mà động.
Hai người đệ tử nối thần truy tung có tệ đoan cực lớn, không thể tiếp tục dùng, nhận thức lần đó cũng mang cho Dịch Thư Nguyên một cảm giác khác, trong lòng một mực vẫn mơ màng và kéo dài.
Hắn đã từng đi theo Sở Hàng trong mộng tới tháp đá, đồng dạng cũng có vài phần thần dị, hôn xưa cũ đã chết còn lưu lại tàn niệm, mới có tác động với thần niệm như vậy.
"Oáp.
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên vậy mà ngáp một cái.
"Ta, oáp, buồn ngủ rồi."
Sách còn chưa có viết xong, Dịch Thư Nguyên liền đặt bút xuống, cứ như vậy lấy một tư thế dễ chịu nằm trên mặt bàn nhắm mắt lại.
Rất nhanh, hô hấp của Dịch Thư Nguyên liền trở nên đều đặn.
Hôi Miễn ở một bên sững sờ, thấy bút đặt ở trên giá đã biến trở về quạt xếp.
Tiên sinh thật sự ngủ rồi? Dịch Thư Nguyên quả thật ngủ rồi, nhưng mà cũng không chỉ là đơn thuân chỉ ngủ mà thôi, mà là tìm một phần cảm giác lúc trước, không phải thần hồn xuất khiếu, lại giống như phân thần trong mộng.
Lúc người ở trong mộng, sẽ có một loại cảm giác như gần như xa, có thể cảm nhận được một chút trạng thái của thân thể, lại có thể cảm giác trong mộng hết sức chân thật.
Hoặc khó có thể mở mắt, hoặc không đi đường được, hoặc là dứt khoát nằm khó có thể đứng dậy, mà những cảm giác này Dịch Thư Nguyên đều có, cảm giác giống như hình thần hợp nhất, lại thấy thân thanh tỉnh ở trong mộng.
Thứ chứng kiến trong mộng đều là hư ảo, nếu ta chứng kiến không phải hư ảo, vậy đến tột cùng là mộng có phân chia hư thật, hoặc là ta tựa như mộng nhưng không phải mộng?
Trong mộng, rốt cuộc Dịch Thư Nguyên đã đứng dậy trong khi cảm giác thân thể khó có thể nhúc nhích, hắn nhìn chính mình đang ngủ say bên cạnh bàn, lại cũng có thể mơ hồ cảm giác thấy mình đang nằm trên mặt bàn.
Có thể thấy Hôi Miễn bên đó cầm lấy quạt xếp vuốt vuốt, có thể cảm giác được gió thu trong nội viện.
Dịch Thư Nguyên đi về phía trước, tới bậc thang hành lang gỗ, đi đến trong nội viện nhìn cây hoa cúc nở rộ biên giới hàng rào, mặc dù hoa vẫn nở rực rỡ như cũ, nhưng theo gió cuối mùa thu thổi qua, cũng có cánh hoa nhốn nháo hạ xuống.
Nhưng mà giờ khắc này, những cánh hoa đang hạ xuống trong mắt Dịch Thư Nguyên lại tựa như dừng lại, hết thảy quang cảnh trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Dịch Thư Nguyên gục xuống bàn đã mở mắt, nhìn về phía trong nội viện, cái thân ảnh như có như không ngắm hoa cũng đang tiêu tán trong vô hình.
"Tiên sinh, ngài tỉnh rồi? Ta còn tưởng rằng ngài phải ngủ thật lâu nữa cơi"
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Hôi Miễn, không nói gì, mà đứng dậy từ trên ghế, sau đó như trong mộng, đi xuống bậc thang, đi tới biên giới hàng rào trong nội viện, nhìn cây hoa cúc kia một chút.
Một hồi sau, Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn hành lang gỗ, dĩ nhiên là không thấy một Dịch Thư Nguyên nằm sấp trên đó, nhưng hắn vẫn quay về nhìn lại.
Loại cảm giác này có chút nói không rõ ràng, lộ ra dị thường kỳ diệu.
"Nếu như ta ở nơi này đợi biến hóa trong mộng hiện lên, chẳng phải là rất giống Trang Chu Mộng Điệp?”
Dịch Thư Nguyên không khỏi lâm bầm như vậy.
Hôi Miễn không biết Dịch Thư Nguyên đang làm gì đó, liền hỏi một câu.
"Tiên sinh, không viết sách nữa sao?" "Viết chứ, ngủ một hồi, tinh thân sảng khoái rồi!"
Dịch Thư Nguyên nói xong bước nhanh đi vê trước bàn, vươn tay về phía Hôi Miễn, người sau trả quạt xếp lại, lúc rơi vào trên tay Dịch Thư Nguyên đã biến thành một chiếc bút.
Hôi Miễn gãi đầu, ngủ một chút như vậy liên được sao? Khỏi phải nói ngộ đạo, nghỉ ngơi bình thường cũng ngại ngắn đi?
Nhưng mà hiển nhiên tâm tình Dịch Thư Nguyên rất tốt, câm bút trong tay viết rất nhanh.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Dịch Thư Nguyên không cần quay đầu lại cũng biết là Thạch Sinh chân trân chạy đến.
Sư phụ, con đói bụng!
Nói xong, Thạch Sinh cũng đã ngồi xuống bên cạnh bàn, vịn mặt bàn nhìn Dịch Thư Nguyên viết chữ.
"Thạch Sinh, thương lượng cùng phụ mẫu ngươi một chút, theo sư phụ cùng đi ra ngoài SIM
"Được nha được nhai"
Thạch Sinh thoáng cái hưng phấn lên, nhưng mà lại lập tức hỏi một câu.
Sư đệ cũng đi cùng sao?"
Dịch Thư Nguyên cười nhìn Thạch Sinh.
"Trọng Bân không giống con, trong lòng của lão đã có đạo của chính mình, sau khi bước vào tiên môn, người làm sư phụ ta đây chỉ cần thỉnh thoảng chỉ điểm là được."
"Vậy con thì sao?"
Hôi Miễn nhịn không được mở miệng.
"Ngươi chính là một tiểu thí hài! Tiên sinh chính là phải trông coi ngươi chút, mới dẫn theo ngươi đi vào chính đồ, để cho ngươi khỏi đi đường quanh co, nếu không tới khi Tiểu Lâm đã thành tiên, ngươi vẫn còn là hài tử cái gì cũng không biết!"
Thạch Sinh nhíu lông mi lại, nhưng không phản bác gì thêm.