Chương 429: Tương Sơn thiện tự (1)
Chương 429: Tương Sơn thiện tự (1)Chương 429: Tương Sơn thiện tự (1)
Tốc độ đi đường bình thường tất nhiên là không nhanh được, nhưng Dịch Thư Nguyên dẫn theo Thạch Sinh hành tẩu, tốc độ lại không hề chậm.
Tiết tấu bước chân cùng với linh khí trong người lưu động tương hợp, trong lúc bất tri bất giác đã vận hành thân pháp, nhiều khi có một loại cảm giác mặt đất dưới chân co lại.
Điểm này dù là Thạch Sinh cũng dần dần phát hiện, đồng thời cũng bắt đầu thích ứng.
Có đôi khi đi chậm rãi, có đôi khi đi nhanh, hoàn toàn dựa vào Dịch Thư Nguyên, thậm chí là cảm giác của Thạch Sinh mà đi.
Tam Tướng huyện ở cảnh nội Tố Châu, bên cạnh một cánh rừng, Dịch Thư Nguyên dẫn theo Thạch Sinh từng bước một đi ra từ trong cánh rừng tràn đầy tuyết đọng, phía sau hai người lưu lại một chuỗi dấu chân lớn nhỏ cũng là dấu vết duy nhất trên mặt tuyết.
Đột nhiên, trong rừng có một trận tiếng bước chân truyền đến, Thạch Sinh quay đầu nhìn lại, thì ra là vài con sói gân đó chạy tới.
"Tạm biệt nha——
Trên mặt Thạch Sinh lộ ra nụ cười vui vẻ, vẫy tay cáo biệt về phía động vật trong rừng, hiển nhiên là lúc trước đã từng có tương tác qua lại với nhau.
Dịch Thư Nguyên không nói thêm gì, chỉ là quay lại nhìn thoáng qua sau đó dẫn Thạch Sinh rời đi.
Dọc theo một con đường coi như là bằng phẳng đi đến buổi chiều, lại hỏi thăm thôn dân gần đó, sư đồ hai người đã tới được một tòa chùa miếu lân cận.
Mỗi khi đến một nơi mới, Dịch Thư Nguyên sẽ hỏi thăm một chút chùa miếu gần đó, vừa có thể xem có đệ tử Phật gia nào thích hợp không, cũng thuận tiện giải quyết xong vấn đề chỗ ở.
Thạch Sinh hà hơi vào tay, sau đó xoa xoa vài cái, bàn tay nhỏ bé vốn hơi lạnh lập tức thoáng trở nên ấm áp, không còn khô lạnh nữa.
"Sư phụ, lại ở trong miếu sao?"
Dịch Thư Nguyên gật đầu nhìn phương xa, trên núi phủ tuyết trắng, nóc chùa miếu cũng bị tuyết trắng phủ lên, con đường chung quanh cùng với trên vùng quê đều là một mảnh màu trắng, nhìn rất có loại cảm giác hàn sơn độc tự.
Nhất là trên đỉnh cao nhất của tòa kiến trúc chùa miếu này lại còn ẩn có phật quang lập lòe, hiển nhiên đã được đại năng phật đạo chú ý thậm chí là gia trì.
"Sư phụ, có thể không ở trong miếu nữa hay không, con muốn ăn thịt."
Dịch Thư Nguyên cười nhìn Thạch Sinh. "Lần sau dẫn sẽ con vào trong thành ăn một bữa thật ngon."
"Không cho phép ngài đổi ý!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu nhìn Thạch Sinh, người sau nói xong như vậy, trên mặt đã lộ ra nụ cười sáng lạn.
Đứa nhỏ này ra đời trong một gia đình phú quý, nhưng lại kiên cường hơn một chút so với tưởng tượng của Dịch Thư Nguyên, đi lâu như vậy rồi cũng không thấy phàn nàn kêu khổ.
Quy mô của tòa chùa miếu hôm nay so với những tòa từng ở lại trước đây lớn hơn một chút, hương khói hiển nhiên cũng không tệ, có thể thấy bên ngoài chùa miếu có người xuống xe ngựa, hiển nhiên là chuyên môn đi tới dâng hương.
Một hòa thượng thiếu niên đang cầm cây chổi quét sạch cỏ khô cùng tuyết đọng, bên cạnh thỉnh thoảng có khách hành hương không để ý hề quá nhiều đi qua, cơ bản không có người nào nói chuyện cùng tiểu sư này.
"Vị tiểu sư phó này, không biết quý tự có thể cho người ngủ nhờ lại hay không?”
Hòa thượng thiếu niên nhìn tới bên cạnh, phát hiện là một nho sinh mặc áo bào xám dẫn theo một đứa nhỏ đang hỏi chuyện, chợt nhìn còn tưởng rằng trên tóc nho sinh dính tuyết, nhìn kỹ mới biết thì ra là một đầu hoa râm.
Hòa thượng kẹp lấy cây chổi chắp hai tay trước ngực, thi lễ một cái.
"Thí chủ, trong tự có thể ngủ lại, nhưng cần hỏi qua ý kiến của trụ trì, mời thí chủ đi theo ta.
"Đa tạ tiểu sư phó!"
Dịch Thư Nguyên chắp tay đáp lễ lại, Thạch Sinh bên cạnh đồng dạng cũng không hề quên mất lễ nghi.
Xin mời đi theo ta.”
Hòa thượng nở nụ cười đối với Thạch Sinh, câm theo cây chổi đi đến phía cửa chùa, Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn qua tấm biển chùa miếu, đi theo phía sau cùng nhau tiến vào trong chùa.
Tương Sơn thiện tự!
Bên trong chùa tràn ngập một mùi đàn hương nhàn nhạt, Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh đi xuyên qua mấy căn nội viện, dưới sự dẫn dắt đi tới chánh điện của ngôi chùa.
Bên trong nội viện có một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp, trên thân cây buộc đầy dây đỏ, bên dưới buộc lấy đủ loại thẻ gỗ cầu nguyện.
Vào trong nội viện, Dịch Thư Nguyên nhìn chăm chú tới thân cây to này, Thạch Sinh không rõ ràng cho lắm cũng nhìn tới. "Thí chủ, trụ trì đang ở đó, nhanh đi theo tat"
Tiểu hòa thượng thúc giục một câu, Dịch Thư Nguyên mới hồi phục tinh thần lại, nói một tiếng thật có lỗi sau đó dẫn theo Thạch Sinh đi về phía đại điện.
Ngoài điện dựng đứng tấm biển, trên viết ba chữ to "Di Quang Điện", đại biểu cho chỗ này chủ yếu cung phụng chính là Di Sinh Quang Vương Phật.
Trụ trì của nơi này là một hòa thượng trung niên để râu dài, chòm râu ố vàng, mặt mũi hiên lành, đang giảng giải gì đó cho mấy vị khách hành hương lễ phật.
Đợi đến lúc trụ trì rảnh, hòa thượng ở cửa miếu mới đi lên trước một bước.
"Trụ trì, có hai vị thí chủ muốn xin trú ngụ trong tự, chính là hai người đang đứng ở ngoài cửa."
Trụ trì nhìn tới ngoài cửa ra vào, thấy Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh cũng đang nhìn vê phía trong điện, chỉ liếc mắt nhìn qua đã cho người ta một loại cảm giác thanh tịnh tự nhiên.
Là người thiện tin!
Trong đầu hiện lên ý niệm này, trụ trì cũng nhanh chóng bước từ trong điện tới.
"Trụ trì đại sư, ta và học trò muốn tá túc một đêm trong quý tự, chẳng biết có thuận tiện hay không?”
Dịch Thư Nguyên trước thi lễ hỏi thăm một cái, nhưng mà tâm nhìn thì lại nghiêm túc đánh giá vị trụ trì đại sư này.
Trụ trì đại sư nhìn qua Dịch Thư Nguyên, lại nhìn tới đứa trẻ bên người hắn, đồng dạng cảm thấy làm người nhìn thấy thích, trên mặt không khỏi cũng nở nụ cười.
"Ngã phật từ bi, tạ ơn Di Sinh Tôn Giả, thí chủ cứ ở lại trong chùa đi!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu, dẫn Thạch Sinh bước vào đại điện, chùa chiên cũng được coi như là nơi để lữ khách vãng lai thường xuyên ngủ lại, không thể nào tất cả đều là miễn phí, có chùa chiền thậm chí có bảng giá cụ thể, chỉ là không ghi rõ ra ngoài, nhưng vừa hỏi hòa thượng trong chùa là có thể nói môn đạo ra cho ngươi.
Mà tòa chùa chiền này, nghe trụ trì nói, cơ bản chỉ cần là lễ Phật sau đó quyên chút tiền dầu hương là được rôi.
Trên lý luận tiền ít tiền nhiêu nhìn tấm lòng, nhưng Dịch Thư Nguyên cũng không thể nào thật sự chỉ quyên một đồng tiên được.
Thạch Sinh rất tự nhiên học theo mấy vị khách hành hương phía trước, chắp tay trước ngực, quỳ trên gối đệm cúi bái về tượng phật phía trước.
Dịch Thư Nguyên đứng một bên nhìn Thạch Sinh cung kính bái.