Chương 434: Giả làm hòa thượng (2)
Chương 434: Giả làm hòa thượng (2)Chương 434: Giả làm hòa thượng (2)
"Ngã phật từ bi, bần tăng cũng đã chạy trốn tới Đại Dong, các vị cần gì phải đau khổ bức bách như thế."
Hòa thượng chắp tay trước ngực khẩu tụng phật âm, lại thấy được kẻ cầm đầu nở nụ Cười.
"Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến Đinh Phi Hùng vậy mà đã thành bộ dáng bây giờ, ngươi không cho rằng mình giả làm một tên hòa thượng là thật sự trảm đoạn trần duyên rồi đấy chứ?”
Bên cạnh có người lấy giọng nói tương đối hòa hoãn trêu chọc.
"Đinh đại hiệp, ngươi đã quyết định không hỏi thế sự, vậy hãy giao Quy Nguyên Công và Quy Nguyên Đan ra đây, ngươi thích là hòa thượng hay là thích ẩn cư nông thôn cũng mặc kệ ngươi!"
"Đúng vậy, chỉ cân ngươi nghe theo, chúng ta sẽ thả ngươi rời đi, hơn nữa ngày sau tuyệt đối không quấy rây!"
Hòa thượng chắp tay trước ngực, xuyên qua phật châu trước ngực.
"Đinh Phi Hùng đã thành quá khứ, Quy Nguyên Công ta có thể cho các ngươi, nhưng Quy Nguyên Đan sớm đã không còn, hy vọng các vị thí chủ có thể buông tha cho tai"
"Quy Nguyên Đan đâu rồi?"
"Không có Quy Nguyên Đan, vậy luyện Quy Nguyên Công như thế nào?"
"Ít nói nhảm, trước giao Quy Nguyên Công ra đây!"
'Gã nói như vậy các ngươi sẽ tin sao?"
Hòa thượng chậm rãi ngẩng đầu nhìn chung quanh.
"Ngã phật từ bi, bần tăng không muốn phá sát giới."
"Công lực của gã đã bị phế hơn phân nửa, trước bắt lấy gãt"
"Lên—— "
Phần lớn người bao vây chung quanh lao đến, có mấy người nhảy lên dựng lên, có mấy người đạp tuyết phóng tới.
Trên người hòa thượng nổi gân xanh, hai tay chắp lại trước ngực đột nhiên khuếch trương ra ngoài, kéo phật châu trước ngực xuống cực hạn.
Sau một khắc, chuỗi hạt châu đứt đoạn, phật châu sắt như là đạn pháo bắn khắp chung quanh.
"Bá" "Bá" "Bá" "Bđ.. "Bành' "Bành'" "Bành" "Bành'.
Võ giả vọt tới thậm chí không kịp phản ứng lại, nhao nhao bị thiết phật châu xuyên thủng, có người thậm chí đầu cũng trực tiếp nổ tung, đủ loại đỏ trắng nứt vỡ trên đất, tuyết đọng gần đó đều bị huyết sắc nhuộm đỏ.
"Ôi ôi,a ——"
"Chạy mau —— "
Mấy người còn sống kinh sợ kêu một tiếng, nhao nhao thi triển thân pháp chạy thục mạng.
"Đinh Phi Hùng, võ công của ngươi căn bản là không phế."
'Ngã phật từ bi, độ ngươi vào Địa Ngục.'
Trong lúc tên cầm đầu sợ hãi, hòa thượng đã đạp tuyết đến phía sau, một chưởng đánh ra, người sau không kịp chống đỡ đã bị đánh trúng hậu tâm, cả người bị đánh vào trong tuyết không còn động tĩnh.
"Ngã phật từ bi, chớ lại tạo nghiệt.'
Hòa thượng đã đến tên còn lại bên cạnh, người này rút ra một thanh nhuyễn kiếm điên cuồng vung vẩy, nghênh đón chính là một viên phật châu bay vụt tới.
"ĐANG...-
Nhuyễn kiếm chỉ là ngăn cản một chút đã bẻ ngoặt lại, phật châu "Bành -" một tiếng xuyên thủng trái tim kẻ đó.
Lúc này phật âm của hòa thượng đã trở thành lá bùa đòi mạng, mấy người bỏ chạy thục mạng mỗi khi nghe được âm thanh này, cả thân thể lẫn linh hồn đều giật mình, chỉ một lát sau đã không còn người nào có thể đứng thẳng.
"Ngã phật từ bi."
Hòa thượng chắp tay trước ngực thấp tụng một tiếng phật âm, từng bước một đi về phía những cỗ thi hài, nhặt lại thiết phật châu đánh tới gần đó hoặc là khảm trong thi thể, rất nhanh đã nâng đầy hai tay.
"Khẩu thuật của bần tăng các ngươi không tin, lại đi tin chút lời đồn đoán."
"Hy vọng các ngươi sớm ngày thoát khỏi Địa Ngục, ngã phật từ bi!"
Tham dục có thể giấu kín nhân tâm, làm cho người mất đi lý trí, mà tham dục người khác đồng dạng có thể làm cho người vô tội lâm vào vạn kiếp bất phục.
Tâm niệm đến lúc này, hòa thượng nhìn huyết phật châu trong hai tay, đứng tại chỗ hồi lâu không động đậy, nhưng miệng lại đang không ngừng niệm lên, vẫn không phải là chuỗi kinh phật dài gì, chính là bốn chữ "Ngã phật từ bi" như cũ. Một lúc lâu sau hòa thượng mới lấy đất tuyết tẩy trừ phật châu, bỏ vào trong túi sau đó rời đi.
Trong một trận gió mát, Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh hiện ra thân hình, Thạch Sinh một con mắt mở to một con mắt nhắm, mặc dù có chút không dám nhìn thi thể, nhưng lại không hề có ý tránh đi.
"Tiên sinh, ngài sẽ không cảm thấy gã phù hợp chứ? Gã thậm chí còn không phải một tên hòa thượng thật nữa.
"Tự nhiên không phải, chỉ là toàn thân võ công này, hiển nhiên không phải hạng người bình thường có thể có, nhưng tựa hồ gã thật sự là muốn làm một hòa thượng."
Dịch Thư Nguyên nhìn thi thể đầy đất, chết ở loại địa phương này, hơn phân nửa là trở thành cô hồn dã quỷ.
Gió mát lại thổi, Dịch Thư Nguyên mang theo Thạch Sinh hóa nhập trong gió rời đi, mà trong núi tuy rằng nhìn như im lặng, nhưng theo màn đêm dần dần phủ xuống, đã có chút ít động vật núp trong bóng tối ngửi thấy mùi máu tươi, chỉ là tạm thời không dám tới gần mà thôi.
Hòa thượng nọ lại trở vê Tương Sơn thiền viện, giống như không có việc gì phát sinh vậy, về tới bên trong tăng xá được an bài.
Chỗ ở của hòa thượng vẫn là sẽ tận lực phân chia cùng khách hành hương bình thường, mà hòa thượng này sẽ ngụ ở bên cạnh một bộ phận hòa thượng của Tương Sơn thiền viện.
Nhưng mà thời khắc không sai biệt lắm, bên ngoài thiện phòng, một tăng nhân râu dài lại xuất hiện ở nơi đây.
Phương trượng đang trong thiện phòng hình như có chỗ phát hiện, quay đầu nhìn ra phía ngoài, lập tức lộ vẻ mặt kinh hãi, nhanh chóng đứng lên khom người làm phật lễ.
"Chiếu Lê đại sư!"
Tăng nhân bên ngoài thiện phòng chính là người đã đi tìm qua Dịch Thư Nguyên trước đây.
"Người tăng nhân vân du bốn phương nọ là một sát nghiệt, không lưu lại gã được, đuổi ra khỏi chùa, sau đó phái người báo quan đi thôi!"
"Đệ tử đã biết!"
Phương trượng lại thi lễ, lúc ngẩng đầu đã không nhìn thấy tăng nhân ngoài cửa.
Đây là một gian phòng nhỏ đơn độc, bên trong đốt một chén đèn dầu.
Hòa thượng dùng một căn dây thừng nhỏ xoắn lại chuỗi từng hột thiết phật châu lên, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến, khiến cho động tác của gã dừng lại. “Tùng tùng đông - '
Một tên hòa thượng sau khi gõ cửa nhẹ nhàng đẩy ra cửa khép hờ.
"Vị sư huynh này, phương trượng nói, ngươi đã ở trong chùa nhiều ngày, đến thời điểm nên rời đi rồi."
"Phương trượng đại sư không muốn thu lưu ta sao?"
"Phương trượng đại sư chỉ nói là ngày mai mời sư huynh rời đi!"
Nói xong, hòa thượng thi lễ một cái sau đó xoay người rời khỏi, chỉ còn lại hòa thượng trong phòng thở dài.