Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 435 - Chương 436: Vô Pháp Hòa Thượng Và Vô Danh Kinh (2)

Chương 436: Vô Pháp hòa thượng và vô danh kinh (2) Chương 436: Vô Pháp hòa thượng và vô danh kinh (2)Chương 436: Vô Pháp hòa thượng và vô danh kinh (2)

Thạch Sinh cầm lấy nửa khối màn thầu chạy tới, nó nhìn qua hòa thượng trước mắt này, tuy rằng đêm hôm qua nhìn thấy gã giết nhiều người như vậy, nhưng lúc này trên người lại không hề có lệ khí hay sát khí gì.

"Sư phụ, con nghĩ rằng khả năng có người gọi là thí chủ, có người không gọi, đó là do trong lòng phân biệt đối đãi, ngài đã từng nói qua, phật pháp coi trọng đối xử như nhau, mà có tăng nhân cho dù không biết, nhưng cứ mở miệng nói một hồi sau đó tạo thành thói quen.”

"Còn nữa, ha ha, lúc trước con muốn ăn kẹo, sẽ dỗ mẫu thân nói mẫu thất tốt nhất, mẫu thân hiểu rõ ta nhất, mẫu thân nhất định sẽ cho con ăn kẹo, có đôi khi mẫu thân sẽ mềm lòng cho, tăng nhân gặp người nào cũng đều gọi thí chủ, có thể là muốn kích phát tâm ý bố thí của mọi người!"

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu.

"Còn nữa không?”

"Còn có."

Thạch Sinh nhíu mày lâm vào suy tư.

Giờ phút này Đinh Phi Hùng cũng không khỏi suy nghĩ trong lòng, nhưng thật lâu cũng không nghĩ ra đáp án gì, gã cảm thấy những lời đứa nhỏ phía trước này vừa nói rất khá.

"Sư phụ, con không nghĩ ra được nữa rồi!"

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, nhìn Đinh Phi Hùng một bên, lại nhìn về phía mẩu vụn màn thầu vừa mới rải xuống, chim chóc bị kinh sợ bay đi đã bay trở về, đang mổ những mảnh vụn, lúc này không có tranh đấu gì nữa.

"Thật ra bất luận tăng chúng có bố thí hay không, tất cả mọi người có thời điểm trả giá, phụ mẫu sinh ta dưỡng ta là bố thí, gặp gỡ người đáng thương hơi bố thí một chút là bố thí, thân nhân bằng hữu hỗ trợ lẫn nhau là bố thí, coi như chỉ cần có một khắc thương cảm và đồng cảm cầu nguyện thay người khác cũng là bố thí."

"Thế gian này chúng sinh vạn vật hữu tình, hẳn là ít có hạng người ý chí sắt đá chân chính, không bố thí tăng nhân, chắc chắn sẽ có lúc thí vật hoặc là thí tình cho người khác, cho nên theo phật lý, đều có thể xưng là thí chủ!"

Thạch Sinh gật đầu ghi nhớ trong lòng.

Đinh Phi Hùng một bên trong lòng có chỗ chấn động, trên người nổi lên một tầng da gà, đây là phật lý!

"Đa tạ thí chủ bố thí, bân tăng thụ giáo!" Hòa thượng chắp tay trước ngực, lòng mang cảm kích trịnh trọng thi lễ một cái về phía Dịch Thư Nguyên.

Này khẽ khom người, chuỗi thiết phật châu nặng nề bỗng rơi xuống xuống dưới, Thạch Sinh đi gần như vậy, nhìn thấy phật châu rất hiếu kỳ, không biết có phải thật sự là thiết hay không.

Dịch Thư Nguyên lúc này cũng đáp lễ lại, cười hỏi một câu.

"Đại sư phụ, nói lâu như vậy, còn không biết pháp danh của ngươi đâu?”

"Bần tăng. Vẫn chưa có pháp danh, cũng không học phật pháp, lại càng không rõ phật lý, thật sự hổ thẹn!"

"À, nếu như đã lựa chọn xuất gia, nhất định là muốn bỏ đi đời trước, ta cũng không hỏi nhiêu, nhưng ngươi lại vừa không có pháp danh, vậy ta sẽ gọi là Vô Pháp hòa thượng đi?"

"Thí chủ nghĩ gọi như vậy thì gọi như vậy đi!"

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu.

"Kẻ hèn này Dịch Thư Nguyên, nếu như ngươi muốn rời khỏi chùa, vậy chúng ta cùng đi chung một đoạn đi.'

Nói xong, Dịch Thư Nguyên đã đi đến phía tiên viện, Đinh Phi Hùng hơi sững sờ, hiểu rõ đối phương là chỉ là tản bộ, theo bản năng nhấc chân theo kịp.

"Thí chủ hẳn là người thường xuyên lễ phật, biết được phật lý thông hiểu kinh văn, có thể chỉ điểm bần tăng một nơi nào đó, có thể chứa bần tăng quy y ngã phật, xuất gia làm tăng hay không?”

Trời đã tờ mờ sáng rồi, nhưng lúc này trong chùa thật sự ít người, chỉ có Dịch Thư Nguyên và Đinh Phi Hùng đi cùng nhau, cộng thêm Thạch Sinh bên cạnh thỉnh thoảng sẽ chạy đi một hồi.

"Đại sư phụ là muốn làm hòa thượng thật hay là làm hòa thượng giả?"

Đinh Phi Hùng cho rằng Dịch Thư Nguyên có ý châm chọc, nhưng không đợi hắn giải thích, chợt nghe Dịch Thư Nguyên tiếp tục nói.

"Hòa thượng thật mà nói, cần phải có triêu đình Đại Dong nhận thức độ điệp, cần phải có dấu vết có thể điều tra, cần phải có chùa chiên đặt chân."

*độ điệp (thẻ đi tu)

Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Đinh Phi Hùng.

"Về phần hòa thượng giả, rất nhiều, gân trăm vị tăng nhân trong Tương Sơn thiền viện, hơn phân nửa đều không có độ điệp, cũng không hơn gì đại sư phụ ngươi cả."

Đinh Phi Hùng tự giễu cười cười. "Xem ra làm một tên hòa thượng cũng không dễ dàng, ta chỉ có thể làm một hòa thượng giả."

Hai người bước đi rất chậm, vừa đi vừa nói, lúc xuyên qua viên khu một bên trong nội viện, khi biết được hòa thượng hầu như không hiểu bất luận kinh văn gì, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên vừa cười vừa nói.

"Dịch mỗ mặc dù không tu phật đạo, nhưng mà lại cũng ít nhiêu hiểu một chút, đại sư phụ, ta dạy cho ngươi một trang kinh phật hiếm gặp như thế nào?"

Tìm một người truyền thừa đương nhiên là không thể tuỳ tiện quyết đoán, thế nhưng kinh phật vốn là một mực niệm tụng, theo Dịch Thư Nguyên xem ra, động vật trong núi có thể nghe được, Đinh Phi Hùng tự nhiên cũng có thể nghe được.

"Mời tiên sinh dạy tal"

Lúc này Đinh Phi Hùng cũng không dùng hai chữ "Thí chủ" nữa, nếu như nói "Dạy", vậy tôn xưng một tiếng "Tiên sinh' đi!

"Ta nói một lần, ngươi nghe cho rõ, nhớ kỹ thì tốt, không nhớ được cũng không sao cải"

Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên đi tới dưới một gốc cây trong vườn sau đó bất chợt dừng lại, mở miệng nói.

"Dịch mỗ thích du tẩu khắp bốn phương, trước kia từng ở lại trong một tòa trạch viện đổ nát giữa núi hoang, trong trạch viện có một tòa miếu nhỏ, rộng cao khoảng hai thước, có một bức tượng Nê Bồ Tát được đặt ở trong miếu.'

Cái này không có chút quan hệ nào cùng kinh Phật mà Dịch Thư Nguyên nói, nhưng Đinh Phi Hùng kiên trì nghe, tâm tư cũng bởi vậy mà càng trở nên bình tĩnh hơn.

"Vào lúc đêm khuya, ta đi ra ngoài đi giải, chợt thấy động vật trong núi nằm sấp ở trước miếu dập đầu, chợt cảm thấy hết sức thần kỳ, bèn im tiếng ngừng chân một lát, giống như nghe thấy phật âm như có như không. Đây chính là é vô danh kinh ) , ngươi lại nghe kỹ ta nói."

Dịch Thư Nguyên nhìn Đinh Phi Hùng, lại đưa mắt về phía xa xa, nhìn thấy Chiếu Lê ở tường viện chánh điện xa xôi trông về phía này, nhưng cũng không dám tới gần, hắn khẽ gật đầu về bên kia.

Chiếu Lê hòa thượng trong lòng vui vẻ, vội vàng đi tới, mà Dịch Thư Nguyên cũng vào lúc này lân nữa mở miệng.

"Người thời nay hành chi có đức, được khai môn thần diệu, xem thân tự tại, không có sợ hãi, không có ác loại.'
Bình Luận (0)
Comment