Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 438: Thiên Cơ (2)

Chương 438: Thiên cơ (2) Chương 438: Thiên cơ (2)Chương 438: Thiên cơ (2)

Chiếu Lê hòa thượng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời sớm đã sáng rõ, thậm chí mặt trời đã lên đến trên đỉnh đầu, khó trách có cảm giác dương hỏa đốt thân, chỉ là so với trước kia, cảm giác thống khổ nhỏ hơn rất nhiều, ngược lại có cảm giác muốn cảm nhận tỉ mỉ.

Đây vốn là một tòa viện nằm ở bên sườn núi, có một đạo hành lang, chung quanh trồng mấy thân cây lớn, ngoài trừ như vậy cũng không có phật điện gì cả, vốn cũng là thỉnh thoảng mới có khách hành hương và tăng nhân đi ngang qua mà thôi, nhưng bây giờ lại có nhiêu người vây quanh như vậy.

Đám người bên ngoài rất hiếu kỳ đối với trạng thái của hai vị hòa thượng dưới cây.

"Các ngươi nói xem, hai người đó đã đứng bao lâu rồi?"

"Nghe nói đứng ba ngày rôi!"

'Sao ta lại nghe nói là năm ngày?”

“Thật sự là một mực đứng như vậy sao?"

"Thật hay giả đấy?"

"Ta xem hẳn là thật!"

"Thật đấy, hôm trước ta đi ngang qua chỗ này, thấy có tăng nhân cản lại không cho đi qua, ta cũng không suy nghĩ nhiều, sáng sớm hôm qua vẫn là như vậy, còn có một vài người được hòa thượng đưa vào trong nhìn, ta cũng cố tiến vào theo, thế nên ta đoán ít nhất bọn họ đã đứng ở đây từ hôm trước rồi!"

"Xin các vị thí chủ lui về phía sau một chút, xin hãy im lặng!"

"Các vị thí chủ, không nên quấy rầy hai vị đại sư tham thiền! Ngã phật từ bi!"

Có đôi khi tâm hiếu kỳ của người rất nặng.

Ngay từ đầu các vị hòa thượng cũng ngăn cản, nhưng không tránh được có người rất hiếu kỳ, một chút người thân phận địa vị cao tìm hỏi, có chút người tôn quý thậm chí vào lúc nói chuyện phiếm cùng phương trượng hỏi dò, tự nhiên cũng sẽ nghe được đôi câu nội dung.

Không ít khách hành hương trong chùa là khách quý, cũng là có tăng nhân đưa qua nhìn một cái, sau đó tin tức cũng dần dần truyền ra, biến thành tín đồ khách hành hương đêu muốn tham quan, đám tăng chúng có chút không ngăn cản nổi.

Thật ra không chỉ riêng người bên ngoài hiếu kỳ, hòa thượng trong Tương Sơn thiền viện cũng tò mò, vị tăng nhân vân du bốn phương nọ thì cũng đành, nhưng còn vị tăng nhân chòm râu kỳ lạ mặc tăng bào bản tự, đa số tăng nhân trong chùa đều không nhận ra.

"Ê ê ê, các ngươi nhìn, vị đại sư nọ phải chăng di chuyển rồi?" -Hình như là vậy!

"Tiểu sư tiểu sư, vị đại sư nọ động đậy rồi!"

Nghe nói như thế, không ít tăng nhân trong chùa nhao nhao quay lại, quả nhiên nhìn thấy vị đại hòa thượng chòm râu dài tựa hồ đã tỉnh lại.

"Nhanh đi gọi phương trượng!"

"Vâng!"

Bên đó, thân sắc của Chiếu Lê hòa thượng hơi mờ mịt, đã thấy đám người xa xa tựa hồ đều đang kích động, có người muốn tới gần hơn, có người còn muốn hỏi gì đó.

Tuy rằng giọng nói và động tác của mỗi người đều không lớn, nhưng người quá nhiều, cho nên lộ ra vô cùng huyên náo, không khỏi có một vài người xô đẩy tiến lên.

Chiếu Lê nhìn lại Đinh Phi Hùng bên cạnh, lại nhìn qua chung quanh, không khỏi nhướng mày, sau đó chắp tay trước ngực thở dài nói một tiếng phật âm.

"Xin các vị thí chủ đừng vội huyên náo, mời các vị thí chủ thối lui."

Giọng nói vừa hạ xuống, mới bắt đầu hầu như nhỏ tới mức khó có thể nghe, nhưng đến sau lại như là chuông vang bên tai mọi người, càng có một cỗ lực lượng vô hình thúc đẩy mọi người không tự chủ được nhao nhao lui trở ra bên ngoài, cho đến khi tất cả thối lui đến ngoài viện, cỗ lực đạo này mới yếu đi đồng thời tan biến.

Hòa thượng trong chùa chỉ sửng sốt một chút, sau đó vội vàng theo kịp đám người, ngăn cản họ ở bên ngoài, mà một đám khách hành hương và người hiểu chuyện lại hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy hết sức thần kỳ.

"Vừa xong đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ta cảm thấy mình như bị đẩy đi."

"Các ngươi cũng cảm thấy vậy?"

Mọi người ngạc nhiên lại hưng phấn, phương trượng Nghiễm Tể của Tương Sơn thiền viện đã vội vàng chạy tới.

"Phương trượng đại sư, vị đại sư nọ là ai?"

"Phương trượng đại sư, chúng ta chưa từng thấy qua vị đại sư nọ!"

"Phương trượng đại sư, đó là một vị thân tăng đúng không?”

"Thí chủ nhường chút, xin các vị thí chủ nhường chút."

Bây giờ tới gần cuối năm, trong Tương Sơn thiền viện có rất nhiêu người ngủ lại, ban ngày người tới dâng hương bái Phật cũng càng ngày càng nhiều, hễ là ai nghe thấy chuyện này, đều chạy tới tham gia náo nhiệt, hiện giờ quả thực là không ít người chen lấn với nhau.

Phương trượng thật vất vả mới chen vào được bên trong, lão thả chậm bước chân cẩn thận đi tới gần bên đó, mà Chiếu Lê hòa thượng cũng đã đi tới trước mặt.

"Chiếu Lê đại sư!"

'Phương trượng!"

Song phương thi lễ với nhau, sau đó Chiếu Lê vội vàng hỏi một câu.

"Chúng ta đã đứng ở đây bao lâu?"

"Trọn vẹn ba ngày rồi!"

Tuy rằng trong lòng Chiếu Lê cũng có nhận thấy, nhưng vẫn theo bản năng muốn xác nhận một chút, giờ phút này trên mặt lão cũng không khỏi hiện ra nụ cười, không dấu được vui sướng trong lòng!

Điều này nói rõ mình không chỉ là nghe kinh, hơn nữa nắm được thiên cơi

"Là Dịch tiên sinh kêu các ngươi trông chừng chúng ta sao?"

“Dịch tiên sinh?”

Chiếu Lê hơi sững sờ.

"Chẳng lẽ không phải?"

Phương trượng lắc đầu.

"Buổi trưa hôm đó, có tăng nhân phát hiện hai người đứng ở chỗ này, gọi thế nào cũng không tỉnh, đẩy cũng không phản ứng, thế nên đã tới tìm ta, ta thấy đại sư ngài ở đây, vội vàng sai người ngăn cản chung quanh."

"Đúng rồi, Chiếu Lê đại sư, việc hôm nọ đã báo quan rồi, bây giờ phải làm như thế nào đây?"

Chiếu Lê hòa thượng đang nhíu mày suy tư nghe vậy, trái tim bỗng đập mạnh một cú.

"Ngươi báo quan rồi hả?"

"Là đại sư ngài nói...'

Thật ra phương trượng cũng rất lo lắng, lão đã báo quan rồi, nhưng lão không ngốc, nhìn tình huống trước mắt, vị tăng nhân vân du bốn phương này tuyệt đối không hề đơn giản!

Chiếu Lê cũng đau đầu, cũng không phải sợ quan sai gì đó, mà nghĩ đến hậu quả, nghĩ đến Dịch tiên sinh, vui sướng trong lòng bỗng chốc biến thành một chút sợ hãi.

"Đúng rồi Chiếu Lê đại sư muốn tìm Dịch tiên sinh đúng không? Không biết có phải là cũng ở trong đám người này hay không, hoặc là trong khách xá? Có muốn đi tìm người tới đây không?”

Phương trượng cũng có ấn tượng rất sâu đối với Dịch Thư Nguyên, chỉ là trong chùa nhiều người như vậy, cũng không thể bất cứ lúc nào cũng biết rõ. "Không thể không thể. Chờ người nọ tỉnh lại, ta và y cùng nhau đi tiếp kiến!"

Bây giờ Chiếu Lê hòa thượng nào dám một mình đi gặp Dịch Thư Nguyên, nói xong cũng nhìn qua Đinh Phi Hùng bên dưới cây, ngoại trừ thoáng bất an, trong lòng cũng ít nhiều hơi nghi ngờ, đây quả thật là hòa thượng giả sao?
Bình Luận (0)
Comment