Chương 447: Thật sự không phải là mật thám (1)
Chương 447: Thật sự không phải là mật thám (1)Chương 447: Thật sự không phải là mật thám (1)
Đinh Phi Hùng làm đúng như những gì y nói, thúc thủ chịu trói, căn bản không có bất luận cử động phản kháng nào.
Hai tay chắp Phật lễ cũng bị kéo ngược ra sau lưng, đeo lên gông cùm chuyên môn kiềm chế võ giả, trên chân cũng bị buộc thêm vòng, đồng thời lại bị nhốt vào trong một chiếc cũi chắc chắn trên xe ngựa.
Mãi đến lúc này, trái tim của đám võ quan và sĩ tốt mới coi như nhẹ nhàng buông lỏng.
Có binh sĩ dùng sức cầm lấy chuỗi thiết phật châu đưa đến trước mặt võ quan cầm đầu, người sau thò tay tiếp được, chợt cảm thấy một cỗ cảm giác vô cùng nặng nề truyền đến từ trên cánh tay.
Võ quan chỉ vẻn vẹn cảm thụ qua đã hiểu rõ xiên phật châu này sợ là phải nặng vài chục cân, rõ ràng không phải hắc thiết bình thường.
Võ quan nhìn qua tăng vân du bốn phương hình như đang thấp giọng niệm tụng kinh Phật, lại ra lệnh với người bên ngoài.
"Khống chế toàn bộ tăng chúng cùng khách hành hương trong Tương Sơn thiền viện, trừ phi có người phản kháng, nếu không chú ý đúng mực!"
"Vâng!"
Binh sĩ bên ngoài phân ra một bộ phận tiến vào trong chùa, quan sai của huyện Tam Tương cũng nhao nhao hiện thân phụ trợ, chủ yếu là trấn an tăng nhân cùng bách tính bên trong chùa, khuyên bọn họ không nên phản kháng.
Khi các binh sĩ tiến vào, Chiếu Lê hòa thượng nhìn qua Dịch Thư Nguyên, thấy Dịch tiên sinh không có phản ứng gì, thế là tự mình tiêu tán biến mất.
Mọi người trong chùa đều bị dọa sợ, không ai dám phản kháng, từ Phương Trượng và tiểu tăng cho tới rất nhiều khách hành hương ngủ lại, tất cả đều bị các binh sĩ khống chế.
Bởi vì có quan sai của huyện Tam Tương ở bên trong khuyên giải, cho nên không có sinh ra nhiễu loạn gì thêm, binh sĩ cũng không làm khó những người dân thường liếc mắt có thể phân biệt này.
Những người khách hành hương bản địa có thể xác nhận thân phận nhanh, và kiểm tra hành lý cùng vật phẩm tùy thân không có vấn đề đã được phóng thích trước nhất, hầu như không tới một canh giờ đều được thả ra.
Mà một vài khách hành hương cùng thương lữ từ nơi khác ghé qua, với một số người rõ ràng có võ công và hòa thượng trong chùa, tất cả đều bị giữ lại bên trong thiền viện, không được rời khỏi, trong đó bao gồm cả sư đồ Dịch Thư Nguyên.
Ngoại trừ lục soát nội bộ Tương Sơn thiên viện, cũng có binh sĩ và quan sai cùng nhau lên núi, cẩn thận tìm kiếm dấu chân còn lại, đồng thời chuyển hết tất cả thi thể trong núi xuống dưới, thậm chí ngay cả những người bị dã thú kéo đi cũng tìm được quần áo lưu lại.
Nửa ngày sau, toàn bộ trong ngoài Tương Sơn thiên viện hầu như đã biến thành một tòa quân doanh tạm thời, hai doanh binh mã đóng quân ở bên trong.
Đối với cao thủ như Đinh Phi Hùng, trực tiếp đưa đến trong thành tạm giam không phải là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa cũng phải làm rõ xem tại sao người này lại tới Tương Sơn thiên viện.
Đương nhiên, một phần văn kiện khẩn cấp đã được cấp tốc đưa đến phủ Đô đốc Tố Châu.
Một gian thiện phòng lớn nhất của tăng nhân trong Tương Sơn thiền viện, Đinh Phi Hùng bị nhốt trong lồng và trông giữ ở nơi đây, càng có rất nhiều võ quan cùng một chút quan sai canh gác.
Võ quan cầm đầu trực tiếp đưa ra nghi vấn về tình huống của y.
"Đinh Phi Hùng, có phải trước đây ngươi đã giết không ít người không?”
Hòa thượng trong lồng giam hình như có chỗ nhớ lại, cười cười nói.
"Cả đời Đinh Phi Hùng đã giết không ít người, không biết tướng quân đang nói tới chỗ nào, nếu như là ở trong cảnh nội Đại Dong mà nói, chỉ giết qua 16 người, đều chết ở chỗ sâu trong núi phía sau thiền viện."
"Ngươi có thù hận gì và 16 người nọ? Vì sao phải giết bọn chúng? Có biết bọn chúng chính là mật thám Nam Yến không?"
Mặc dù hòa thượng trong lồng giam đã sớm đoán được, nhưng vẫn làm ra bộ dạng giật mình.
"Hóa ra bọn họ là mật thám sao."
Võ quan lấy ra một phong thư từ trong ngực.
"Đây là mật thư thu được từ một người trong đó, bọn chúng có thể truyền tin tới đây đồng nghĩa với việc có con đường đưa tin, ngươi thật sự không biết?"
"Bần tăng không biết."
"Hòa thượng, nếu như ngươi không có liên quan gì cùng bọn họ, vậy tại sao bọn họ phải tụ tập nhân thủ chuyên môn tới tìm ngươi? Trong thư tín đề cập phải nhất định lấy được hai món đồ, đó là cái gì?"
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có gì phải giấu giếm, hòa thượng trực tiếp mở miệng nói chuyện đã xảy ra.
"Bọn họ muốn Quy Nguyên Công cùng với Quy Nguyên Đan của ta, cái trước là võ công ta tu luyện, cái sau là đan dược phụ trợ.'
Hòa thượng cũng không có trả lời xong là ngừng lại như lúc trước, mà kể ra một chút chuyện giang hồ xưa, tại sao có Quy Nguyên Công, từ đâu có Quy Nguyên Đan, cái tên Đinh Phi Hùng lại có ý vị như thế nào.
Nghe xong tăng nhân trong lồng trả lời, mọi người ở đây đều khó mà nén kinh hãi, nếu như những gì y nói là thật, vậy nhóm người nọ quả thật có lý do không tiếc đại giới chuyên môn tìm đến y.
Giờ phút này võ quan câm đầu không khỏi hỏi một câu.
"Vậy Quy Nguyên Công và Quy Nguyên Đan có còn ở trong tay ngươi?"
Hòa thượng liếc mắt nhìn võ quan cầm đầu.
"Quy Nguyên Công chỉ là một bộ công pháp, không có sách ta cũng có thể khẩu thuật truyền lại, nhưng Quy Nguyên Đan đã sớm không còn, người giang hồ đều cho rằng trong tay ta vẫn còn, thực ra lúc trước ta chỉ chừa lại một viên, mấy viên còn lại đã cho người khác, nhưng mà đều đưa tới mối họa cho họ, không muốn nhắc lại."
Tính đến hiện giờ, tên hòa thượng võ công kỳ cao này hầu như là hỏi gì đáp đấy, võ quan lại hỏi một vấn đề tương đối quan tâm.
"Tại sao ngươi tới Tương Sơn thiền viện, vì sao lâu như vậy vẫn không rời đi?"
"Dạo chơi đến đây muốn tìm một nơi thanh tịnh, nghe thấy chân kinh tham thiên mấy ngày!
Võ quan nhìn qua bên cạnh, huyện úy huyện Tam Tương khẽ gật đầu, điều này không khác gì tin tức bọn họ dò hỏi lúc trước.
"Vậy vị hòa thượng tham thiền cùng ngươi là ai, chúng ta đã tìm một vòng quanh Tương Sơn thiền viện, nhưng không thể tìm được ai có đặc thù giống như lão, ngươi có biết lão ở đâu không?”
Hòa thượng trong xe chở tù nở nụ cười, có lẽ vị cao tăng nọ căn bản không phải phàm nhân, giờ phút này y hồi tưởng lại cũng cảm thấy hết sức thần kỳ, có duyên cùng nhau nghe chân kinh coi như là chuyện may mắn đi.
"Ta cũng không biết cao tăng cùng nhau nghe kinh với mình đi nơi nào, có lẽ vốn là hóa thân của Bồ Tát La Hán."
Mặc dù Hòa thượng nói thật, nhưng mọi người ở đây tự nhiên không thể nào tin, mà vị võ quan nọ cũng không có nắm lấy điểm này không tha, chỉ là gã nhạy cảm nhận ra trong lời nói của đối phương có một chút dị thường.
"Không phải hòa thượng nọ đọc kinh cho ngươi?"
Tăng vân du bốn phương khẽ nhíu mày, không có trả lời. "Người giảng kinh là ai?"
Tăng vân du bốn phương đã nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Huyện úy huyện Tam Tương tiến lên một bước nói.
"Hòa thượng, ngươi nói ngươi không phải mật thám Nam Yến, ta thấy chưa hẳn, hòa thượng cùng nhau nghe kinh nhất định là đồng đảng của ngươi, mà người giảng kinh nọ, sợ rằng chính là cấp trên của các ngươi!"
Thật ra loại động tĩnh tham thiên nhiêu ngày khiến cho người ta chú ý như thế, rất khó quy về công việc liên lạc mật thám được, nhưng bọn họ cũng không có cách giải thích nào khác.
Mà hòa thượng nghe xong lời này lập tức mở hai mắt ra, thần sắc lộ ra một tia tức giận, mở miệng truyên ra âm thanh định tai nhức óc.
"Nam Yến tới đây tâm mờ mịt, bàng hoàng không có chỗ để đi, tha hương thiền viện nghe thấy chân kinh, không đánh lời nói dối không ngơ ngẩn ngơ ngẩn! Ngã phật từ bi, hành chi có đức người thời nay, được khai thân diệu chi môn, xem thân tự tại, không có sợ hãi, không có ác loại.'
Mấy câu trước của hòa thượng còn vang như tiếng sấm, chấn động lỗ tai mọi người nơi đây ông ông, sĩ tốt và quan tướng càng là nhao nhao rút binh khí ra, nhưng đến mấy câu sau, giọng nói lại nhỏ dân dần.
Đến một khắc cuối, chỉ nghe ngữ điệu thì thào, tựa như đang không ngừng niệm tụng kinh văn.
Có không ít võ quan cùng quan sai ở trong thiện phòng duy trì tư thế cảnh giác, mãi một lúc sau mới trầm tĩnh lại, rõ ràng hòa thượng nọ đã bị khóa thành như vậy rồi, thế mà vẫn khiến cho người ta cảm thấy áp lực như thế.
Giờ phút này hòa thượng chỉ lo niệm kinh, cũng không nói lời nào nữa.
Nhưng mà mọi người đã nhìn ra, hòa thượng nọ thật sự không có ý tứ phản kháng, nếu không coi như bỏ qua một màn thúc thủ chịu trói trong quân trận lúc trước, dưới mắt phải chăng thật sự có thể vây khốn được y hay không cũng chưa chắc.