Chương 453: Dùng võ luận đạo (1)
Chương 453: Dùng võ luận đạo (1)Chương 453: Dùng võ luận đạo (1)
Đoạn Tự Liệt nắm chặt cây thương lớn trong tay, hòa thượng đối diện cũng đã được trả lại thiết phật châu, đây là binh khí mà song phương lựa chọn.
Nhưng mà hai người không có lập tức đấu cùng một chỗ, mà nhìn chằm chằm đối phương.
Khí thế trên người bọn họ không ngừng tăng lên, khiến cho những người chung quanh cảm thấy rất áp lực, không ít binh sĩ theo bản năng lùi xa hơn nữa, chỉ có võ quan là đứng tương đối gần phía trước.
Một trận hàn phong nổi lên trong nội viện, kéo theo một đám lá rụng bay qua giữa hai người.
Khoảnh khắc này, hòa thượng cầm phật châu trong tay vẫn sừng sững bất động như trước, mà Đoạn Tự Liệt đột nhiên hành động.
Thân hình Đoạn Tự Liệt từ tĩnh đến động, cả người lập tức phóng ra khí lưu thổi tan lá rụng chung quanh, sau khi bước ra vài chục bước mới đâm trường thương tới, mũi thương phá không xuất hiện âm thanh gào thét như là cuồng phong.
"Ô hô"
Hòa thượng lập tức mở to hai mắt, trong mắt nở rộ thân thái, hảo công phul
Phía trên thiết phật châu trong tay của y tràn ngập một cỗ khí tức mơ hồ, một khắc mũi thương tiếp cận đột nhiên hất lên phía trước.
"ĐANG...- ˆ
Thiết phật châu va chạm cùng mũi thương, phát ra âm thanh khoa trương, giống như chuông lớn trong chùa vang lên, trận quyết đấu của song phương cũng lập tức bắt đầu.
Mũi thương bị đánh ra nhưng thiết phật châu đồng dạng bị phá tan.
Cùng thời khắc đó, Đoạn Tự Liệt mượn lực xoay người, trường thương trong nháy mắt mượn thân thể làm vật che chắn, xoay người hồi mã thương tấn công tới chính giữa hòa thượng đang mở rộng ra.
Hòa thượng không khỏi rời khỏi vị trí cũ tránh qua một bên.
Nhưng mà vào lúc này đùi phải của Đoạn Tự Liệt lại hung hăng đá vào trên cán thương, khiến cho trường thương nguyên bản đâm thẳng hóa thành quét ngang, xuất hiện tiếng rít quét tới phía hòa thượng.
Báng thương mang theo một cái độ cong khoa trương, mũi thương lóe lên ánh sáng âm u cùng quỹ tích tử vong.
Loại lực đạo cùng thế công kinh khủng này, cho dù Vô Pháp hòa thượng đã là cao thủ Tiên Thiên cũng không dám đón đỡ, chỉ có thể vừa lui lại lui tiếp.
Đoạn Tự Liệt biết công lực của mình không bì kịp đối thủ, cho nên chỉ trong nháy mắt đã triển khai công kích cuồng phong như mưa rào, muốn lấy thế công lăng lệ ác liệt để phá vỡ thế bất động như sơn của hòa thượng.
Giờ khắc này Đoạn Tự Liệt dựa thế mà lên, trong lúc trường thương đong đưa quay lại lập tức đổi tay cầm lấy báng thương, lại không hề triệt tiêu lực đạo, thân thể thuận theo báng thương cùng nhau chuyển động, hơn nữa dưới chân không ngừng tăng lực.
Thân hình Đoạn Tự Liệt cấp tốc chuyển động, cầm trường thương đuổi theo về phía hòa thượng, nhân thương hợp nhất tạo ra vòi rông gào thét.
"Ô " "Ô " "Ô ¬
Cỏ khô lá rụng thậm chí tuyết đọng chung quanh đều bị cuồng phong Đoạn Tự Liệt tạo ra cuốn vào trong đó, động tĩnh một người một thương gây ra phảng phất giống như thật sự hóa thành một đạo vòi rông.
Thương pháp khí thế quá lớn, uy thế kinh khủng, làm cho toàn bộ người đang xem cuộc chiến đều cảm thấy hoảng sợ.
Đây quả thực không giống như là trận chiến của phàm nhân!
"Đây..."
"Chẳng lẽ Đoàn tướng quân cũng đã là võ giả Tiên Thiên sao?"
"Bực uy thế như vậy, há lại là người thường có khả năng đạt được?"
"Hòa thượng nọ lại ngăn cản kiểu gì?"
Đừng nói là những võ quan khác, ngay cả lão đô đốc Trâu Giới cũng thấy chấn động, lão thống lĩnh binh lính mấy chục năm, cũng không hề lười biếng võ đạo, càng đã gặp qua muôn hình muôn vẻ nhân tài và võ giả giang hồ mới xuất hiện.
Nhưng lão chưa từng gặp được người nào có chiêu pháp tạo ra bực uy thế giống như Đoạn Tự Liệt thể hiện.
Đối mặt như với thế công như vòi rồng cuồng vũ của Đoàn Tự Liệt, thân hình hòa thượng nọ cũng gần như mơ hồ, cầm trong tay phật châu không ngừng cấp tốc lui về phía sau.
Hết thảy đều chỉ là một hơi giữa trận chiến đấu, tất cả mọi người cho rằng Đoạn Tự Liệt chiếm hết thượng phong, nhưng hòa thượng lại ngược lại chiến ý sôi trào, đối thủ như vậy mới đáng giá để y đánh một trận.
Phía sau sắp lùi tới nơi hẻo lánh, nhưng vào thời khắc này, hòa thượng bỗng nhiên có hành động.
"Uống —__1
Sau một tiếng hét to, y đột nhiên phát lực dậm hai chân xuống. "Âm —_—_ Hj
Gạch xanh dưới chân trực tiếp bị đạp vỡ, hai phiến đá xanh lớn bị đạp bay lên, mà Đoạn Tự Liệt không quan tâm quét thương tới đây, thế muốn tách đá xanh cùng với người phía sau thành hai đoạn.
"Bành -" "Bành - "
Đá xanh không có va chạm cùng trường thương, lại bị song chưởng của hòa thượng đập VỠ.
Giờ khắc này, vô số đá vụn hóa thành mũi tên nhọn bắn về phía vòi rồng gần trong gang tấc.
"Đương" Đương 'Đương' *Đương.
Trường thương giống như cánh tay kéo dài của Đoạn Tự Liệt, trong chốc lát đánh nát vô số đá vụn bay tới, nhưng vòi rồng cũng đã bị phá.
Hòa thượng lập tức xông lên, thiết phật châu trong tay hóa thành tàn ảnh, thế thủ hóa thành thế công.
Con ngươi của Đoạn Tự Liệt co rút lại, phảng phất giống như thấy trong đống bụi mù đá vụn, có một tăng nhân cầm phật lễ vọt tới, bên cạnh đều là tàn ảnh giống như phật châu, nhưng phật châu cũng không phải là từ bi vi hoài, mà là động tới thân thể sẽ lập tức tan vỡ.
Căn bản không dám đón đỡ, Đoạn Tự Liệt cấp tốc lui về phía sau, mũi thương vận đủ kình lực gảy xuống trên mặt đất, một tảng đá lớn lập tức dựng lên.
"Âm —_—— "
Phiến đá trong khoảnh khắc nổ tung, trong đá vụn bay qua, phật châu của hòa thượng cuồng loạn vung vẫy, Đoạn Tự Liệt múa thương xoay tròn, thân pháp của song phương nhanh đến nỗi ngay cả võ quan quan sát cuộc chiến cũng không thấy rõ.
Mà một chút binh lính đứng ở xa hơn càng chỉ nhìn thấy hai đạo thân ảnh mơ hồ đang va chạm giao thủ rất nhanh.
Mỗi một lần âm thanh kim loại giao kích đều giống như tiếng chuông lớn, rất nhiều binh sĩ thậm chí còn phải che lỗ tai lại.
Đây là một trận tỷ đấu mà trước đó mọi người ở đây đều chưa từng tưởng tượng đến, trình độ võ công của song phương đã vượt ra khỏi lẽ thường!
Hầu như tất cả binh sĩ quan sát trận chiến đã thối lui đến ngoài viện, rất nhiều người chỉ dám năm ở đầu tường quan sát, còn thỉnh thoảng lùi về sau.
Các võ quan thì vẫn kiên trì đứng trong nội viện, còn lùi lại nữa sẽ bước ra bên ngoài rồi, bọn là đang mạnh mẽ chống đỡ vì tôn nghiêm.
Một võ quan bỗng nhiên hô to một tiếng. "Cẩn thận —— "
Sau đó vài tên võ quan bên cạnh lập tức nhanh chóng lui vê phía sau, sau một khắc mặt đất gần đó bỗng nhiệt xuất hiện bụi bay.
"Bành -" một tiếng.
Một cây trường thương bay tới, thân thương gần cắm một nửa xuống mặt đất, đá xanh trên mặt đất đứng mũi chịu sào vỡ như mạng nhện.
"Hô, hồ, hô hô hô."
Đoạn Tự Liệt thở dốc như là ống bễ bị vỡ, giờ khắc này khí kình tiết ra, toàn thân lập tức đổ mồ hôi như mưa, hai tay run nhè nhẹ, đứng tại chỗ nhìn hòa thượng đối diện.
Hòa thượng chắp tay trước ngực, thiết phật châu cầm phía trên phật lễ, xoay người hành lễ với Đoạn Tự Liệt.
Dù y hành tẩu ở võ lâm Nam Yến nhiều năm như vậy, cũng không có mấy lần được chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ như thế, huống chỉ hiện giờ y đã là cảnh giới Tiên Thiên.
"Ngã phật từ bi, tướng quân từ bi, đợi một thời gian, có lẽ tướng quân có cơ hội đến đạt đến cảnh giới Tiên Thiên!"
Võ công của Đoạn Tự Liệt tuyệt đối đủ cao, nhưng hòa thượng rất rõ ràng sự khó khăn của cảnh giới Tiên Thiên, cho nên dù vị võ tướng trước mắt, y cũng chỉ dám nói là có cơ hội, nhưng như vậy cũng đã vượt qua hơn hàng vạn người!
Đoạn Tự Liệt tận lực giảm sức cùng hơi thở, gã đã liều hết tất cả rồi, không cầu có thể thắng, nhưng vẫn không thể bức đối phương xuất ra toàn lực.
"Đoàn mỗ đánh thoải mái vô cùng, tổng cộng đã ra 72 chiêu, sử dụng hết khả năng của mình! Chỉ tiếc là không thể để cho đại sư xuất ra toàn lực."
Hòa thượng đó còn chưa dùng toàn lực?
Ánh mắt của Trâu Giới và một đám võ quan xuất hiện vẻ không thể tin, nếu không có hòa thượng ở đây, nói trạng thái chiến đấu vừa xong của Đoạn Tự Liệt là võ giả Tiên Thiên, sợ rằng tất cả mọi người đều tin.
Vẻ mặt của hòa thượng điềm tĩnh, nếu như năm đó gặp được Đoạn Tự Liệt, vậy thì thật tốt.
Chỉ là phần ý niệm ấy vào lúc này lại lộ ra rất bình tĩnh.
"Đoàn Tướng quân không cần tự trách, bần tăng đã vô cùng cảm kích rồi, vậy ta cũng nên thực hiện ước định...'
"Nhưng ta cảm thấy đại sư vẫn còn chưa có tận hứng đi —— "
Câu nói của hòa thượng bỗng nhiên bị một giọng nói khác cắt ngang. Giọng nói đó tựa như truyền đến từ phương xa, tạo thành từng trận tiếng vọng ở bên trong chùa, người chung quanh cũng theo bản năng nhìn khắp bốn phía, hai mắt của hòa thượng càng là tuôn ra tỉnh quang!
Phần truyền âm đó đại biểu cho lực khống chế cường đại, cùng nội lực sâu không lường được, thậm chí vô cùng có khả năng, là Tiên Thiên chân khít