Chương 466: Là mộng, là ảo? (2)
Chương 466: Là mộng, là ảo? (2)Chương 466: Là mộng, là ảo? (2)
Thân thể của Dịch A Bảo đột nhiên run lên, trong miệng "Á" một tiếng bị đánh thức.
Dịch A Bảo vừa thở dốc vừa nhìn qua trong phòng, tuy rằng lờ mờ nhưng miễn cưỡng có thể thấy mọi vật.
Cửa sổ đang không ngừng bị gió thổi đong đưa phát âm thanh "lạch cạch - lạch cạch -', bên ngoài cũng có tiếng gió gào thét, như là quỷ mị thút thít nỉ non.
Nhưng trong phòng không có gì dị thường, càng không có quỷ quái.
"Phù.
Dịch A Bảo thở dài một hơi, chỉ là ác mộng
Nằm một hồi, A Bảo nhìn đồng môn bên cạnh đang khò khò, y vén chăn lên, xỏ giày bước đến trước cửa sổ.
Sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, A Bảo đóng cửa sổ lại, đồng thời cài then cửa thật chắc, trong lòng cũng an định hơn vài phần, nhanh chóng trở lại trên giường đi ngủ.
Trên hành lang ngoài phòng, Tư Tử Xương đứng dán sát vào bức tường, trong tay nắm trường kiếm, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lại qua một hồi lâu, Tư Tử Xương mới khởi hành rời đi, nhưng vẫn theo bản năng nhìn qua phía cửa sổ gian phòng Dịch A Bảo, gã nhìn thẳng tới, tựa như có thể xuyên thấu giấy dầu và khung gỗ cửa sổ, nhìn được hai người ngủ say bên trong, thậm chí thấy bức tranh chữ đã được trang hoàng xong.
Gần trong gang tấc, gần trong gang tấc.
Sau khi do dự liên tục, Tư Tử Xương vẫn là bỏ qua ý niệm đánh thức Dịch A Bảo trong đầu.
Sau đó Tư Tử Xương cưỡi gió rời đi, nhưng cũng không quay về chỗ ở, mà tự mình đi trên đường cái, trong tay áo bay ra một bầu rượu, bị gã nắm trong tay.
Cứ vừa đi vừa uống rượu như vậy, không hề thổ nạp linh khí hay là dẫn động pháp lực, phảng phất giống như chỉ cầu có thể say một trận.
Cuối cùng khi tới biên giới một cái hồ nước trong thành, Tư Tử Xương nằm ở trên bậc thang dưới hồ, không ngừng rót rượu, ấm rượu rõ ràng không lớn, lại tựa như có đổ thế nào cũng không hết rượu.
"Ực ực. ỨỰCc ực ực...'
Tư Tử Xương không ngừng uống rượu, không hề thấy dấu hiệu dừng lại.
Uống một hồi lâu, trên mặt của Tư Tử Xương mới hơi hiện chút màu hồng chóng mặt, cách say mèm còn khá xa. "Ha ha ha ha ha ha rượu mạnh như thế, khó cầu say một lần."
Tư Tử Xương nằm trên mặt đất nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi buông tay xuống, hai mắt có chút ngốc trệ.
Theo thời gian chuyển dời, ngôi sao trên bầu trời càng dần càng không rõ ràng, dần dần bị mây mù nhàn nhạt che chắn, mây mù càng lúc càng đậm, dần dần không thấy rõ trăng Sao nữa.
Tư Tử Xương dường như đã nhận ra cái gì, không khỏi cười một cái, nhưng trái tim lập tức khẽ động.
Trong tay áo bay ra một quyển trục rơi xuống bên cạnh, gã dùng sức chậm rãi mở ra, trên họa quyển chính là một thiếu nữ quyến rũ quần áo như lụa mỏng.
Thiếu niên tuổi trẻ khinh cuồng, sao lại không có xuân tâm nảy mầm chứ?
Ý niệm trong đầu vừa hiện, lại có chút không ức chế nổi, tuy rằng Tư Tử Xương vẫn còn làm ra vùng vẫy, nhưng khuynh hướng lại càng dần càng rõ ràng.
Bây giờ trời đã tờ mờ sáng rồi, hơi nước ngưng tụ trên bầu trời đang bắt đầu sinh ra biến hóa, lúc sau bỗng nổi lên mưa nhỏ.
Nước mưa rơi xuống cả vùng đất, rơi xuống trong thành Nguyệt Châu, rơi xuống trên đường, rơi xuống hồ nước, tạo thành từng mảnh rung động.
Mà phần lạnh lẽo đó tự nhiên cũng rơi xuống trên người cùng trên mặt của Tư Tử Xương, khiến cho gã thoáng chốc khôi phục một chút thanh minh.
Tựa hồ là bởi vì tiếng mưa rơi che lấp những âm thanh khác, cũng có thể là bởi vì nỗi lòng hỗn loạn khiến cho Tư Tử Xương mất đi sự nhạy bén, vậy mà không hề phát giác được bên cạnh bờ có thêm một người từ lúc nào.
Mãi cho đến khi người này mở miệng nói chuyện.
"Mưa rơi biết thời tiết, đúng xuân là sinh trôi. Theo gió lẻn vào đêm, nhuận vật nhỏ vô thanh”
Tư Tử Xương miễn cưỡng đứng dậy nhìn qua bên cạnh bờ, phát hiện có một nam tử mặc quần áo màu xanh đậm đứng ở biên giới hồ nước, không hề có ô dù, mặc kệ mưa phùn rơi xuống trên người.
Tựa hồ là đã nhận ra Tư Tử Xương nhìn tới, nam tử quay đầu nhìn về phía bậc thang dưới hồ.
"Lần này mưa rơi, băng tuyết tan rã, thấm nhuận ruộng đất sinh sôi năm mới tà, nhìn thấy tức là duyên pháp, cũng là kiếp số đã tới."
Lấy nhãn lực và thần niệm tiên tu của Tư Tử Xương, tự nhiên sẽ không có chuyện không thấy rõ hình dạng người tới, gã sững sờ nhìn nam tử nọ, mái tóc dài hoa râm trong mưa xuân giống như hiện lên sóng ánh sáng.
Mặc dù vận số không hiện, nhưng có phần khí độ như thế bên người, lại xuất hiện trong tình cảnh này, mơ hồ mang theo vài phân khí cơ giao cảm, làm sao Tư Tử Xương không biết đối phương cực kỳ có thể là người trong tiên đạo cơ chứ.
"Đúng vậy, kiếp số đã tới, đạo hữu nói rất đúng, kiếp số của Tư mỗ đã tới."
Nam tử nọ nở nụ cười, vung vẩy ống tay áo chắp tay ra sau lưng.
"Cũng không phải, kiếp số theo như lời của ta, không phải ngươi, mà là ta, một kiếp Tiết Vũ Thủy, rốt cuộc đã tới rồi, ha ha ha ha."
*Tiết Vũ Thuỷ (một trong 24 tiết, vào các ngày 18,19,20 tháng 2)
Tư Tử Xương hơi thất thần, nghe thấy kiếp số lại lộ ra vui mừng? Chẳng lẽ vị đạo hữu này gặp phải tâm ma rồi hả?
"Phù phù -" một tiếng.
Hồ nước bên cạnh bị một tảng đá ném vào bắn lên bọt nước, càng có một chút văng đến trên mặt Tư Tử Xương.
Tư Tử Xương thoáng cái bị đánh thức, nhìn nước ao bên cạnh, vẫn còn gợn nước rung chuyển như cũ, nhìn qua một bên khác, lại thấy mấy hài tử đang tranh nhau chạy trốn.
"Ha ha ha ha ha tỉnh rồi tỉnh rồi!"
"Chạy mau chạy maul"
"Đợi ta với—— "
Từ tình hình bọn nhỏ chạy trốn cùng chung quanh, hẳn là lũ nhóc thấy bên cạnh hồ nước có người ngủ, cho nên đã nổi lên ý niệm trêu đùa trong đầu, dùng một hòn đá to ném vào trong nước khiến người bừng tỉnh.
Rõ ràng bọn nhỏ đã thành công, Tư Tử Xương bị đánh thức, nhưng gã không có tức giận, càng không khả năng đuổi theo mấy đứa nhóc.
Tư Tử Xương sững sờ nhìn sắc trời, bây giờ ánh mặt trời đã sáng rõ, chung quanh cũng không có trời mưa.
Ta, vậy mà lại say?
Vậy người ta thấy tối hôm qua, đến tột cùng là mơ hay là ảo? Có phải là đạo hữu tiên tu hay không?
Hay là nói, căn bản chính là do ma niệm mộng yểm biến thành?