Chương 47: Gương sáng treo cao (T1)
Chương 47: Gương sáng treo cao (T1)Chương 47: Gương sáng treo cao (T1)
Sau đó, Cổ Vân Thông run rẩy nói hết rất nhiều chuyện mình đã làm ra, nữ tử bị hại chết đâu chỉ là một người Hà Hân, càng có liên quan cùng với một số câu lan ở thanh lâu, không biết bao nhiêu người nghe xong cực kỳ phẫn nộ, nhất là mấy người phụ thân có nữ nhi lại càng là hai mắt như lửa.
Cổ Vân Thông nhận tội, rất nhiều người bị đưa theo từ trên thuyền của gã vốn là trong lòng đã cực kỳ hoảng sợ, bây giờ càng rất nhanh nói ra rất nhiều sự tình, có thể xem như là sợ rớt lại phía sau làm người tố cáo.
Càng có một chút nữ tử chảy nước mắt, cảm thấy may mắn vì mình được cứu trợ, lúc trước các nàng căn bản không dám phát ra âm thanh, hiện giờ thì đứng ở khu vực phía ngoài công đường khóc không thành tiếng.
Nhưng đợi cho Cổ Vân Thông cùng người xung quanh nói rõ xong, nhất là theo Cổ Vân Thông để lộ ra một chút tin tức làm cho người ta sợ hãi, một số người trên công đường cũng nhịn không được mà hai mặt nhìn nhau, sư gia càng là liên tiếp nhìn về phía Lâm huyện lệnh, ngay cả sắc mặt của Dịch Thư Nguyên cũng trở nên nghiêm túc.
Giờ phút này thần sắc của Lâm huyện lệnh đã không còn phẫn nộ, mà hiện ra một loại phức tạp, có loại cảm giác đâm lao phải theo lao, lại càng cảm thấy tên Cổ Vân Thông này thật đáng chết!
Đêm khuya, trong ngoài công đường tạm thời yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đang nhìn Lâm huyện lệnh.
Lâm huyện lệnh thở dài một hơi, chuyển tâm nhìn qua phía ngoài nha môn, nhìn tới chỗ Hà Hân mà mình không thấy, vì vậy liên nhìn Dịch Thư Nguyên, người sau cũng hơi gật đầu.
"Để cho gã ký tên điểm chỉ"
Sau khi hít sâu một hơi, huyện lệnh liền nói ra những lời này.
Tội trạng là do sư gia bên cạnh Dịch Thư Nguyên viết, Cổ Vân Thông ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm huyện lệnh, sau đó quỳ trên mặt đất ký tên, mười ngón kịch liệt đau nhức khiến gã căn bản không cách nào câm bút bình thường, chỉ có thể dùng lòng bàn tay cầm bút viết, tiếp đó run rẩy xoa mực đóng dấu điểm chỉ.
Nha dịch cầm lấy tội trạng trình lên trên bàn xử án.
"Đại nhân, ác thương Cổ Vân Thông đã điểm chỉ rồi!"
Lâm Huyện lệnh nhìn lướt qua tội trạng, sau đó lại lần giơ thước gõ lên.
"Đùng - "
Trái tim tất cả mọi người đập mạnh một cú, biết rõ đây là muốn tuyên án.
"Ác thương Cổ Vân Thông, cưỡng đoạt dân nữ, gian dâm cướp bóc, cấu kết quan lại, xem mạng người như cỏ rác, tội ác chồng chất, bằng chứng như núi! Theo luật lệ Đại Dong ta, kê biên thuyền đò, sản nghiệp, tiền tài, hàng hóa, đồng thời phán xử Cổ Vân Thông..."
Lâm Huyện lệnh có chút dừng lại, ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía Cổ Vân Thông gắn từng chữ.
"Trảm, ngang, lưng! Lập tức bắt giam vào địa lao, báo cáo hình bộ, gửi cho Đại Lý Tự duyệt lại!"
"AI"
Cổ Vân Thông mặt không có chút máu, co quắp ở trên mặt đất, nhưng trong lòng cũng còn có mấy phần may mắn, gã nhìn ra phía ngoài cửa, tựa hồ đã không nhìn thấy quỷ ảnh đáng sợ kia nữa rồi, chỉ là vẫn cảm thấy toàn thân lạnh băng như cũ.
“Quan lớn thanh thiên!"
“Quan lớn thanh thiên!"
Trong những người bị đưa tới từ trên thuyền, rất nhiều nữ tử thậm chí là cả nam tử đều đứng ở bên ngoài công đường lễ bái vào bên trong, ngay cả ánh mắt Dịch Thư Nguyên nhìn Lâm huyện lệnh cũng mang theo kính ý.
Tiếp theo chính là thẩm vấn một chút tòng phạm đồng mưu cùng với vị người giang hồ kia, mỗi người cũng đều có những phán quyết riêng, tự nhiên vẫn có không ít người được tự do.
Xét xong một trận dạ thẩm, người trong huyện nha Nguyên Giang đều có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt.
Đám người Cổ Vân Thông đã bị áp vào địa lao, những người khác trong sạch cũng đều được lui lại, đến giờ phút này, sư gia rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
"Huyện tôn đại nhân, vụ án Cổ Vân Thông..."
Lâm Huyện lệnh nghe vậy thở dài, chợt nở nụ cười, trước giờ thật ra y cũng không có khát vọng quá lớn đối với việc làm quan, không giống như rất nhiều thư sinh gặp người liền thổ lộ hết một lời nhiệt huyết, thậm chí y còn không muốn leo cao trong quan trường, chỉ cần cả đời phú quý đồng thời không làm ra sai lầm gì lớn là được.
Tư cách là Huyện lệnh, những năm này Lâm Tu cũng đã bị điều nhiệm tới nhiều địa phương, đã làm một chút sự tình trong bản phận, đương nhiên cũng nhận được không ít chỗ béo, nhưng trở thành quan nhiều năm như vậy, hôm nay vấn là lần đầu tiên được người ta gọi là "quan lớn thanh thiên", y ngẩng đầu nhìn tấm biển treo cao trên công đường sau lưng.
Gương sáng treo caol
"Mà thôi mà thôi, ai bảo để cho ta gặp được chứ! Lui đường đi..."
Huyện lệnh dứt lời đứng dậy, nới lỏng cổ áo quan phục, đặt lụa đen trên đỉnh đầu xuống bàn xử án.
Giờ khắc này, trong mắt Dịch Thư Nguyên, dường như trên người Lâm huyện lệnh cũng giống như sáng ngời một chút. "Dịch tiên sinh, Hà Hân kia có còn ở đây không?”
Dịch Thư Nguyên đứng dậy, chắp tay trả lời.
"Hồi bẩm huyện tôn đại nhân, Hà Hân cô nương vẫn dang đứng ở bên ngoài cửa."
Lâm Huyện lệnh đi xuống bàn xử án, đi ra ngoài công đường, Dịch Thư Nguyên lập tức theo kịp, vị sư gia kia do dự một chút cũng đi theo, chỉ là bởi vì e ngại, cho nên liền rớt lại ở phía sau.
Đám nha dịch bên cạnh lại hai mặt nhìn nhau, mặc dù đại nhân đã nói lui đường, nhưng không có ai lập tức đi ngay.
Lấy Lâm huyện lệnh cầm đầu, ba người đi đến đầu cuối của cửa huyện nha.
"Đại nhân, Hà Hân cô nương ở ngay ba thước bên ngoài."
Dịch Thư Nguyên nói xong, nhìn nữ tử áo trắng kia, sau đó hơi sững sờ, không biết từ lúc nào, trên đường bỗng xuất hiện một tên quan sai mặc hắc bào, cũng có thể là lúc trước hắn một mực ở bên trong bị tường ngăn cản tâm nhìn, vị quan sai này rõ ràng không phải là người huyện nha, gã đứng thẳng tắp ở nơi đó, không một điểm động tĩnh, đỉnh đầu đội mũ cao, bên trên viết một chữ "Du".
Trông thấy Dịch Thư Nguyên nhìn qua, vị quan sai kia hình như cũng hơi sửng sốt một chút, sau một khắc liền biến mất không thấy.
Trái tim của Dịch Thư Nguyên đập mạnh một cái! Không phải người?
Hết thảy tất cả mọi người ở đây không ai chú ý tới, ngay cả Hà Hân cũng là như thế.
Giờ phút này Hà Hân mặt đầy cảm kích nhìn Huyện lệnh và Dịch Thư Nguyên, nàng trực tiếp quỳ xuống ở bên ngoài cửa, dập đầu về phía Dịch Thư Nguyên, lại dập đầu về phía Huyện lệnh.
"Đa tạ tiên sinh, đa tạ đại nhân!"
Phảng phất như có nhân quả dây dưa, khí cơ giao cảm, giờ khắc này, thế mà lại để cho Lâm huyện lệnh cũng mơ hồ nhìn thấy được một chút bóng trắng mơ hồ, giống như có một nữ tử đang không ngừng dập đầu ở trước cửa, còn có một tiếng khóc mơ hồ sâu xa truyền đến.
"Đa tạ tiên sinh, đa tạ đại nhân! Đa tạ tiên sinh, đa tạ đại nhân...'