Chương 476: Nhật nguyệt tỉnh thân cùng tồn tại (2)
Chương 476: Nhật nguyệt tỉnh thân cùng tồn tại (2)Chương 476: Nhật nguyệt tỉnh thân cùng tồn tại (2)
Đi tới đi lui, Thạch Sinh rời khỏi bên cạnh Dịch Thư Nguyên, chạy chậm về phía dòng suối nhỏ, dường như chỉ có như vậy mới cho nó có một loại cảm giác vui sướng.
Cũng mặc kệ thời tiết bây giờ nước có lạnh hay không, Thạch Sinh cởi giày ra vén ống quần lên nhảy vào trong khe nước, cười nói hoan hô đập nước chơi đùa.
"Chít chít -
"Chít chít - thu - "
Trong núi có mấy con phi điểu quanh quẩn ở chung quanh, lại có mấy con hạ xuống đầu cành bên dòng suối.
"Ha ha ha ha ha, trời mưa rồi. Trời mưa rồi."
Thạch Sinh vui cười, dùng hai tay vốc nước suối giội lên bầu trời, sau đó trong nước suối như mưa hạ xuống, nó cũng hô hào lên "Trời mưa rồi”.
Vốn là Tiết Vũ Thủy, bây giờ lại còn có kiếp số "Vũ Thủy" như gần như xa, theo Thạch Sinh hắt nước cười vui, tâng mây nguyên bản hơi mỏng trên bầu trời rõ ràng đang chậm rãi dầy lên.
Hôi Miễn đang chạy tán loạn khắp nơi bắt cá và cua gần dòng suối nhỏ cũng không khỏi ngẩng đầu, từng giọt mưa phùn từ bầu trời hạ xuống.
“Trời thật sự mưa?”
Thạch Sinh kinh sợ kêu một tiếng, động tác chơi nước cũng ngừng lại.
Không chỉ Hôi Miễn ngoài ý muốn, ngay cả Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông cũng rất kinh ngạc, nhất là người sau, bỗng nhiên như hiểu cái gì, ít nhiều lộ ra vài phân hâm mộ.
Cũng cũng chỉ có Dịch Thư Nguyên không chút nào ngoài ý, sắc mặt bình tĩnh nói.
"Thạch Sinh, ngươi có thể đúc tiên cơ rồi, ở ngay trong khe nước này đi!"
"Hả?"
Thạch Sinh ngơ ngác nhìn Dịch Thư Nguyên, thấy người sau khẽ gật đầu, trên mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ, khom người thi lễ.
"Vâng sư phụt”
Nếu như sư phụ đã nói như vậy, Thạch Sinh cũng không chút nghi ngờ, trên thực tế giờ phút này chính nó cũng có thể cảm giác được linh đài của mình thanh tịnh, vận số thông thấu.
Tiếng nói vừa hạ xuống, Thạch Sinh vội vàng cởi áo ngoài trên người ném tới trên bờ, chỉ còn một cái yếm trực tiếp đi đi lại lại trong khe nước, sau đó ngồi xếp bằng xuống một vị trí, chính là vị trí hòn đá cùng cá con lúc trước.
Sau khi Thạch Sinh ngồi xuống không lâu, hướng đi của linh khí lưu động trong núi cùng hơi nước trên bầu trời đã mơ hồ có một loại cảm giác phong vân hội tụ.
Hoàng Hoành Xuyên không khỏi nhíu mày.
“Đúc tiên cơ gì lại có động tĩnh lớn như vậy?”
"Cũng không chỉ là động tĩnh của nó, còn có cả ta nữa."
Dịch Thư Nguyên nhìn mặt đất cách đó không xa.
"Hôi Miễn."
"Ở đây tiên sinh"
"Hộ pháp cho Thạch Sinh."
Trong lúc nói, Dịch Thư Nguyên đã vung thước gõ qua, sau khi Hôi Miễn tiếp được cũng không nhiều lời, chạy đến gần Thạch Sinh ngưng thần canh giữ, phòng ngừa ngoại ma xâm nhập.
Mà Dịch Thư Nguyên thì đã lấy ra một bức họa.
"Hoàng công, thông báo trước với ngươi một tiếng, Dịch mỗ muốn mượn thế núi của Khoát Nam Sơn dùng một lát.'
"Có cần Hoàng mỗ giúp đỡ không?”
Mươợn thế núi, loại lời này Dịch Thư Nguyên cũng dám nói ở trước mặt một vị sơn thần, coi như là rất tín nhiệm bản thân rồi, Hoàng Hoành Xuyên cũng không hẹp hòi.
"Mời hai vị giúp ta hòa tan đồng lô!"
Sau một khắc, họa quyển trong tay của Dịch Thư Nguyên mở ra, Sơn Hà Xã Tắc đồ bay lên trời, thời khắc này giống như hư và thật kéo dài vô hạn, trong chốc lát dung nhập toàn bộ Khoát Nam Sơn, thậm chí là các phương khắp nơi.
"Xoẹt xet - "
Quạt xếp mở ra, một chiếc quan tài đồng "Âm" một tiếng đập trên mặt đất.
Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông vẫn còn kinh ngạc với pháp bảo vừa xong, bây giờ riêng phần mình thối lui vài bước, mà hòm quan tài bằng đồng dưới niệm động của Dịch Thư Nguyên, đã dần dần bay lên không, cho đến tới ngọn cây chung quanh.
Hồ lô rượu bên cạnh mở nắp, bay ra một đám rượu đỏ sậm, lưu động đến bên cạnh hòm quan tài đồng, thời khắc vờn quanh đã dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Hồ lô rượu và ý cảnh lò đan của Dịch Thư Nguyên liên hệ với nhau, vốn là chiếu rọi trong ngoài, giờ phút này dẫn xuất lửa hiện ra đỏ sậm, quả thực ý cảnh cũng giống như là ở bên trong lò lửa vậy. Hai người một bên lại liếc nhìn nhau, riêng phần mình thi pháp, nếu như không am hiểu ngự hỏa, vậy dung nhập pháp lực vào trong tiên thuật của Dịch Thư Nguyên, ít nhất cũng có vài phần trợ lực.
Chỉ là giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên tâm niệm vừa động, mượn pháp với người bên ngoài, quạt xếp nhẹ nhàng vẩy một cái, thế lửa âm ầm bỗng dâng lên độ cao mười trượng, pháp lực không có chút nào hao tổn, hỏa diễm càng mãnh liệt vô cùng.
Mưa từ trên bầu trời hạ xuống còn chưa tới mảnh núi này đã hoàn toàn bị bốc hơi, trong khe nước phía dưới cũng bị ánh thành một mảnh lửa đỏ, mà Thạch Sinh nhắm mắt ngưng thân, tựa như hoàn toàn không có cảm giác đến cực nóng phía trên.
Hoặc là nói nó cảm thấy, dưới thân là suối nước lạnh buốt cùng với hơi nước vờn quanh, phía trên là vô cùng cực nóng, hỏa diễm bốc hơi, vừa phù hợp nội ngoại tương thông, với ý cảnh trong thân, thế thủy hỏa âm dương cũng bị bên ngoài ảnh hưởng dần dần chia lìa.
Hòm quan tài đồng trên không trung tuy rằng kỳ lạ, nhưng hiển nhiên không hề giỏi về phòng hộ, không chịu nổi loại lửa phi phàm bên dưới nung nấu, rất nhanh đã tan chảy biến hình.
Dịch Thư Nguyên phảng phất giống như có thể cảm nhận được biến hóa bên trong ý cảnh của Thạch Sinh, cảnh tượng lộ ra bên ngoài có thể giúp Thạch Sinh diễn hóa bên trong, mà bên trong thân thể Thạch Sinh động, đồng dạng cũng có thể giúp cảnh tượng bên ngoài.
"Râm râầm xoẹt xoẹt."
Hơi nước trong núi xao động, nhưng Hoàng Hoành Xuyên lại cảm thấy số lượng hơi nước này đã vượt xa Khoát Nam Sơn nên có, căn bản không hợp với lẽ thường.
Chẳng lẽ có liên quan tới bức tranh đáng kinh ngạc thoáng hiện rồi biến mất vừa xong?
Trong lòng Tùng ông đồng dạng kinh nghi bất định, lão không hiểu biết nhiều đối với tiên đạo, chỉ biết không ngừng tống xuất pháp lực và kiên trì quan sát.
Dịch Thư Nguyên cũng không có nhiều ý nghĩ như vậy, hiện giờ ngoại trừ chú ý tới Thạch Sinh, còn lại chính là lò đan. Biến hóa bên ngoài lò đan từ trên trình độ nhất định có thể so sánh với biến hóa của Thạch Sinh, giống như có thể trực tiếp xem thấu ý cảnh thiên địa sóng to gió lớn của Thạch Sinh lúc này.
Âm dương hợp lại, dung đồng đúc hình!
Quan tài đồng trên bầu trời không ngừng hòa tan, hình dạng cũng dần dần cải biến, nhưng mặc kệ biến như thế nào, Dịch Thư Nguyên đều cẩn thận khống chế, không cho cỗ vận số thuần âm thai nghén trong đó tiết lộ ra ngoài.
Tinh Đấu hiện ra, hội tụ thành lò!
Bầu trời rõ ràng đang có mưa rơi hạ xuống, nhưng ở trong mắt của đám người Hoàng Hoành Xuyên, dường như bầu trời đang mờ mịt tối xuống, càng là hiện ra một trời đầy sao.
Đây chẳng phải là Dịch Thư Nguyên có thể đồng thời di tinh hoán đẩu cùng với điên đảo nhật nguyệt, mà mượn nhờ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đạt tới cùng loại hiệu quả với Thiên Cương Biến, thậm chí sao trăng trên bâu trời, đều là từ trong hồ lô không ngừng gián đoạn hấp thu bảo tôn trong suốt mấy năm qua.
Mà nhật hoa lại vốn đã có sẵn.
Đây chính là lừa gạt số trời, cũng là giấu kín thiên cơI
"Rặc rặc —— âm ầm —- "
Rõ ràng còn chưa tới Kinh Trập, nhưng bâu trời lại có tiếng sấm nổ vang, tia chớp chiếu sáng bầu trời đêm, hiện ra cảnh tượng kỳ dị.
Giờ phút này dưới Khoát Nam Sơn có vô số hơi nước hội tụ tới, bên trên có một ngọn lửa hừng hực.
Bầu trời hiện ra nhật nguyệt tinh thần, tất cả cùng tồn tại, đồng thời còn có mây mưa và sấm sét vang dội, không biết là tinh thần rơi xuống hay là lọt vào huyễn cảnh.
Hoàng Hoành Xuyên chấn động, y đột nhiên cảm giác được mình hình như đã không có ở Khoát Nam Sơn nữa, nhưng phần cảm giác liên quan đến thế núi lại rõ ràng không có biến đổi.