Chương 487: Một trận tranh đấu khác (1)
Chương 487: Một trận tranh đấu khác (1)Chương 487: Một trận tranh đấu khác (1)
Trong gian tiểu viện tương đối u tĩnh, một người thư sinh dần dần tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Thư sinh mở to mắt, phảng phất có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, nhưng sau khi cảm thụ thân thể tri giác, phần lưng lập tức truyền đến từ một cỗ cảm giác đau đớn mãnh liệt.
”.. ài uHH"
Lúc này thư sinh mới phát hiện mình đang nằm sấp ở trên một chiếc giường, y quan sát chung quanh, phát hiện không phải là trong nhà mình.
Đây là một gian phòng ngủ sạch sẽ, y nằm trên một chiếc giường lớn với màn lụa che quanh, thân thể có chút chết lặng vô lực, ngẩng đầu nhìn chung quanh cũng có chút tốn SỨC.
Trong phòng không hề xa hoa, nhưng có bàn có tủ, còn có một bàn trang điểm, bên trên đặt một mặt gương đồng, cùng với một chút đồ vật nữ nhi dùng để trang điểm.
Bên giường đặt một chậu than, giúp cho căn phòng bảo trì nhiệt độ tương đối thoải mái dễ chịu.
"Két.. - "
Một nữ tử khuôn mặt thanh tú, mặc váy ngắn đi đến, cho dù quân áo mùa đông hơi dày, nhưng vẫn khó có thể che giấu dáng người xuất chúng của nàng.
Giống như chợt phát hiện người trên giường đã tỉnh, nữ tử đóng cửa lại sau đó vui mừng chạy tới.
"Ân công! Ngươi đã tỉnh rồi?"
Nữ tử chạy đến bên giường, ngôi chôm hỗm ở trước mặt thư sinh, đưa tay vén tóc rủ xuống của thư sinh, không một chút e ngại vén chăn lên xem xét miệng vết thương trên lưng đối phương.
Thư sinh sững sờ nhìn nữ tử, mãi đến khi chăn bị xốc lên cảm nhận được rét lạnh, mới phát hiện ra từ đầu đến giờ mình một mực ở trong trạng thái cởi trần nửa thân trên.
"Cô nương, ngươi là ai, vì sao lại gọi ta là ân công?”
Nữ tử kiểm tra chỗ băng bó trên lưng thư sinh, trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy thư sinh hỏi, nàng lần nữa đắp chăn lại tiếp đó mỉm cười nhìn thư sinh.
"Ân công đã quên rồi sao, ngày trước ta bị ác nhân truy sát trên đường, ngươi đã dũng cảm quên mình nhào lên cứu ta, chính mình lại bị một kiếm đâm trúng phần lưng, tuy rằng miệng vết thương không sâu nhưng lại bị kiếm khí gây thương tích, xém chút nữa mất mạng!" Nói xong nữ tử đắp chăn kỹ càng cho thư sinh, nghiêm túc đánh giá y rồi hỏi.
"Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công?”
Thư sinh trâm tư suy nghĩ một hồi, không nhớ rõ mình gặp phải ác nhân lúc nào, trước đây chỉ là đứng xem náo nhiệt trên đường mà thôi, nhưng nghe nữ tử hỏi, mặc dù không cách nào đứng dậy vẫn há miệng trả lời.
"Tại hạ Dương Bản Tài, không biết phương danh của cô nương là?"
"Ta là Trịnh Dĩnh, vì tránh né cừu nhân cho nên trốn tới Đông Lư, công tử nghỉ ngơi trước, ta đi xem thuốc đã đun xong hay chưa."
Nữ tử đứng dậy đi ra ngoài, Dương Bản Tài vẫn sững sờ nhìn bóng lưng của đối phương như cũ, sau khi đối phương rời khỏi rồi mới nhịn không được nói thâm một câu.
"Ta cứu nàng? Không thể nào."
Dương Bản Tài vẫn có chút tự biết mình, nếu như chỉ là việc tiện tay, y có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp, nhưng nếu như thật sự có ác nhân truy sát, y làm gì có gan đứng ra chứ, lại càng không cần phải nói tới việc đỡ kiếm thay người.
Đau đớn từ phần lưng truyền tới, giống như đang nói với Dương Bản Tài, ngươi quả thật đã trúng một kiếm.
"Hiếm khi mới vào thành một lần, tại sao lại xui xẻo như vậy chứ?”
Nghĩ lại chuyện này, Dương Bản Tài bỗng thấy vừa khó chịu lại có chút sợ hãi, dám can đảm giết người giữa đường trong thành Đông Lư, nhất định là hạng người cùng hung cực ác, mình gặp phải phiền toái lớn rồi!
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, nữ tử nọ bưng một chén thuốc trở vê, sau khi đóng cửa lại, trong phòng lập tức tràn ngập một cỗ mùi thuốc, hình như so với thuốc bình thường càng nồng đậm hơn một chút.
"Ân công, mau uống thuốc, giúp ngươi cố bản bồi nguyên!"
Nữ tử kéo một chiếc ghế qua, trước tiên đặt chén thuốc trên ghế, sau đó ngồi bên giường đưa tay dìu Dương Bản Tài ngồi dậy, tuy rằng thân thể người sau bủn rủn, nhưng vẫn tận lực dùng sức để ngồi dậy.
Thân thể Dương Bản Tài hơi nghiêng dựa đến lông ngực nữ tử, một cỗ cảm giác mềm mại cùng hơi thở sát gân không khỏi khiến cho trong lòng của y dâng lên một chút rung động, thậm chí còn không cảm thấy lạnh do cởi trần.
Đợi Dương Bản Tài được Trịnh Dĩnh dìu ngồi dậy bên giường, nàng mới một tay đỡ người, một tay cầm lấy chén thuốc trên ghế đưa đến bên miệng Dương Bản Tài.
"Ân công, đừng sợ đắng, uống hai ấm thuốc là ngươi sẽ thấy khỏe hơn." "Ừ"
Dương Bản Tài há miệng uống thuốc, nhưng thuốc này vừa vào miệng, quả thực không khác gì cắn nát mật đắng vậy, đã không phải là thuốc đắng dã tật đơn thuần có thể hình dung được nữa.
"Ô otọt..."
Cố nén cảm giác nôn ra, Dương Bản Tài nuốt một ngụm thuốc xuống, nhưng chết sống không muốn há miệng nữa.
"Chậm đã, trước cứ chậm đã, thuốc này... thuốc này quá đắng rồi."
Nữ tử nở nụ cười.
"Thuốc đắng dã tật mài"
"Ặc, ngươi chờ chút, vừa xong ngươi nói uống hai ấm thuốc? Chẳng lẽ lúc ta hôn mê cũng đã uống thuốc rồi, nhưng... ta uống kiểu gì?"
Nữ tử lập tức có chút nghẹn lời, Dương Bản Tài nhìn vẻ mặt gần ngay gang tấc bên cạnh, hai người dán sát gân nhau như thế cũng lộ ra thân mật có chút quá phận, lại nhìn tới cặp môi đỏ mọng của nữ tử, y theo bản năng mấp máy miệng.
Sẽ không phải là...
"Ân công, vẫn nên uống thuốc xong trước đã."
"À, tốt."
Dương Bản Tài lại há miệng, thậm chí lần này thuốc vào trong miệng không còn cảm thấy quá đắng nữa, ọt ọt ọt ọt vài hơi đã uống cạn sạch, khiến cho Trịnh Dĩnh cũng thoáng kinh ngạc.
Sau đó Trịnh Dĩnh lại vịn Dương Bản Tài nằm xuống, còn mình an vị bên giường nói chuyện phiếm cùng y.
Tựa hồ là thuốc vào trong bụng bắt đầu có tác dụng, Dương Bản Tài cảm thấy vẫn vô lực như cũ, nhưng không còn khó nhúc nhích như lúc vừa tỉnh, cơn đau trên phần lưng cũng giảm bớt không ít.
Hai người cũng tăng tiến hiểu rõ lẫn nhau hơn, phụ mẫu của Dương Bản Tài đã qua đời, ở cùng với một nhà thúc thúc trong tổ trạch Dương gia bên ngoài thành, mà Trịnh Dĩnh lúc trước đã nói, vì tránh né cừu nhân truy sát mà trốn đến Đông Lư.
Trong lúc giao lưu, Dương Bản Tài nhịn không được có chút đứng núi này trông núi nọ, nhưng vẫn tận lực kiềm chế.
Nếu như Dịch Thư Nguyên ở đây, nhất định cũng sẽ có chút kinh ngạc, dẫu sao đây chính là Dương Bản Tài, gặp loại tràng cảnh diễm ngộ như thế chỉ biết mừng rỡ, sao có thể kiềm chế, mà đứng núi này trông núi nọ cũng là nhân chi thường tình.