Chương 49: Mưa rào trong núi (1)
Chương 49: Mưa rào trong núi (1)Chương 49: Mưa rào trong núi (1)
Chuyện huyện nha Nguyên Giang giải oan giúp quỷ trong đêm khuya, rất nhanh liền truyên khắp cả huyện thành.
Trải qua một chuyện này, danh tiếng quan lớn thanh thiên của Lâm huyện lệnh liền vang dội trong huyện, nhưng đồng thời, Dịch Thư Nguyên cũng trở thành kỳ nhân được không ít người trong huyện biết đến, đồng thời cũng không biết bao nhiêu người chửi rủa tên ác thương kia, càng cảm thấy thổn thức đối với việc mà Hà Hân gặp phải.
Chỉ bất quá tuy rằng huyện nha đã tuyên án, nhưng lại không thể lập tức chấp hành, loại hình phạt quy cách cao như tử hình này, đừng nói là nha môn nho nhỏ trong huyện Nguyên Giang, chính là tri huyện Nguyệt Châu cũng không có cái quyền này, nhất định phải báo cáo cho Hình bộ quyết định, sau khi Đại Lý Tự xác nhận, huyện nha Nguyên Giang nhận được biên nhận mới có thể chấp hành hình phạt chém ngang lưng Cổ Vân Thông.
Nhất là vụ án này còn dính dáng đến quan viên, khả năng còn cần Giám Sát ti của triều đình tham gia.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Lâm huyện lệnh đã sai người xuất phát suốt đêm, quất roi thúc ngựa chuyển tình tiết vụ án lên trên, đồng thời càng viết một lá thư gửi đến Thừa Thiên phủ, đưa cho triều quan tiến sĩ đồng kỳ.
Nhưng mà việc có liên quan đến mệnh quan triêu đình, cho dù hết thảy thuận lợi, cũng phải chờ Đại Lý Tự biên nhận khoảng 2 tháng, đối với rất nhiều người mà nói, những chuyện phức tạp này quá mức xa vời, ngay cả Dịch Thư Nguyên cũng không có khái niệm quá lớn.
Thời gian lại trôi qua vài ngày, huyện Nguyên Giang vẫn bình yên trước sau như một, nhưng Dịch Thư Nguyên cũng không có nhàn rỗi, hắn còn lấy lý do là đi công tác đặc biệt tới Đỗ gia thôn một lần, thế nhưng Đỗ Phương nói Hà Hân không hề tái xuất hiện lại.
Chỉ bất quá Dịch Thư Nguyên cảm thấy, khi mà Cổ Vân Thông vẫn còn chưa bị thi hành án, có lẽ Hà Hân vẫn còn chưa có yên nghỉ, chỉ là không hiện thân lại mà thôi, đây là một loại trực giác.
Trong khoảng thời gian này, thời tiết cũng càng ngày càng trở nên ấm áp hơn, hình như cũng bởi vì như thế, người hoạt động trong huyện thành ngược lại cũng thiếu đi một chút so với trước kia, rất nhiều người đã bắt đầu cày ruộng xới đất, chuẩn bị từng bước cho đến ngày mùa.
Hôm nay là ngày nghỉ, Dịch Thư Nguyên rời giường từ sớm, đi tới Đồng Tâm Lâu.
Chưởng quầy vừa thấy là Dịch Thư Nguyên đến, vội vàng khách khí nói.
"Dịch tiên sinh đã đến, ngài ăn món gì? Mì hoành thánh vừa mới làm ra phía sau, bánh bao cũng còn đang bốc hơi!"
Dịch Thư Nguyên đặt một bình trúc ở trên quầy, cười nói.
"Làm phiền chưởng quầy, ta muốn một bình rượu gạo, rót đầy là được, lại thêm mấy chiếc bánh gạo, một ít bánh bao là được rồi."
"Có ngay, ngài chờ một chốc."
Dịch Thư Nguyên gật đầu, quét tâm nhìn vào phía trong nội đường, có người đang ăn mì hoành thánh trong đó, nhìn thấy hắn thế mà lại để đũa xuống chắp tay hành lễ, Dịch Thư Nguyên cũng mặc kệ có quen biết hay không, cũng hơi chắp tay hoặc là gật đầu về phía bên kia.
"Dịch tiên sinh xong rồi, tổng cộng là hai mươi ba đồng."
Dịch Thư Nguyên từ trong túi tiền lấy ra bốn đồng tiền lớn cộng thêm ba đồng tiên nhỏ đặt ở trên quầy, khách khí cùng với chưởng quầy một câu, sau đó liên nhấc bình trúc cùng túi bánh rời đi.
Bên Tây Hà thôn đang là ngày mùa, hôm nay lại là ngày nghỉ, Dịch Thư Nguyên liền nổi lên ý định đi tới trên núi, sau khi trải qua chuyện đêm hôm đó, hắn càng có chút tò mò đối với quỷ thân, hôm nay rốt cuộc quyết định khởi hành, nhìn xem có thể gặp lại vị sơn thần Khoát Nam Sơn kia hay không!
Lúc trước Dịch Thư Nguyên đi lên Khoát Nam Sơn đều là đi từ Tây Hà thôn, lần này hắn không có ý định đi về trong thôn, vì vậy tự nhiên liền chọn đường gần hơn để đi, trực tiếp từ phía Tây Bắc huyện thành đi qua là được.
Với cước trình bây giờ của Dịch Thư Nguyên, đi đường hay là leo núi đều không thành vấn đề.
Hiện giờ sắc xanh trong núi cũng đã dần nhiều lên, rất nhiều cây chỉ còn mỗi gốc trong ngày mùa đông cũng đã bắt đầu đâm chồi, tuy rằng dạo gần đây thỉnh thoảng cũng sẽ có rét tháng ba, nhưng trong núi hình như cũng đã có một chút đóa hoa đã nôn nóng nở bông rồi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đám màu đỏ trong núi.
Sau khi đi một đoạn đường núi, Dịch Thư Nguyên đứng trên một cái sơn khẩu, phân biệt rõ phương hướng một cái, vị trí của miếu sơn thân Khoát Nam Sơn hình như là dựa vào phía tây.
Chỉ là lúc này Dịch Thư Nguyên chợt phát hiện ánh sáng chung quanh hơi tối xuống, hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó liền nhíu mày ngẩng đầu, trong lòng thầm nghĩ không xong, nhìn tình hình này sợ là sắp mưal
Lại nghĩ tới cũng đã một đoạn thời gian không thấy trời mưa rồi, thậm chí có thể nói là từ sau khi Dịch Thư Nguyên tỉnh lại ở thế giới này liền không hề thấy trời mưa, khiến cho hắn có chút không để ý đến loại tình huống này.
Tay trái Dịch Thư Nguyên cầm theo túi bánh, tay phải câm bình trúc đựng rượu, căn bản không mang đồ gì che mưa.
Trên đường đi lên trên núi sợ nhất là trời mưa, mà vị trí hiện giờ của Dịch Thư Nguyên quả thực chính là tiến thối lưỡng nan, mục đích còn xa không đến, đường về huyện thành lại càng là không ngắn, nếu như xuống núi đúng lúc trời bắt đầu mưa thì lại càng nguy hiểm hơn. "Ài, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại nhằm đúng lúc ta lên núi liền bắt đầu mưa!"
Dịch Thư Nguyên thở dài, còn có thể làm sao, đi trước rồi tính, thật sự không được liền tìm nơi tránh mưa tạm, cùng lắm thì bị mưa ướt sũng.
Thời tiết thay đổi bất thường, vừa nãy mặt trời còn rực rỡ chiếu từ trên cao xuống, giờ phút này đã mây đen che phủ, tân suất bước chân của Dịch Thư Nguyên cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều, thậm chí ở nơi tương đối bằng phẳng còn hơi chút chạy chậm tiến lên.
Nhưng mà nói thật, giờ phút này có một loại gió mát nhu hòa từ từ lướt qua hai gò má, khiến cho Dịch Thư Nguyên có một loại cảm giác thoải mái dễ chịu đặc thù đến mức lỗ chân lông toàn thân cũng mở rộng ra, có lẽ đi trong trời mưa cũng không tệ?
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy.
Đi được hơn một khắc, mắt thấy sắc trời càng lúc càng không đúng, một trận mưa không nhỏ đang nổi lên, Dịch Thư Nguyên còn dở khóc dở cười phát hiện, xa xa trên một cái sơn đạo bên trái, cũng có mấy người đang gấp rút lên đường.
Những người kia có lẽ giống như đã mệt mỏi lắm rồi vậy, tốc độ đi đường còn chậm hơn so với lúc Dịch Thư Nguyên đi bình thường.
Dịch Thư Nguyên đoán ba người đó hẳn là nho sinh, từ xa xa nhìn qua một người là mặc áo lan nổi bật, hai người khác thì không thấy rõ chỉ tiết, đại khái là áo dài hoặc là các loại nho phục thẳng thân, quần áo lam nhạt và màu trắng, cộng thêm nho khăn đội trên đầu, tám phần là thư sinh kết bạn cùng nhau đi tới trong núi du ngoạn.
Dịch Thư Nguyên cầm theo đồ đạc bước đi như bay, mà ba người kia thì thở không ra hơi, so sánh ra, làm Dịch Thư Nguyên trong lòng cảm thán, đối phương mới đúng là "thư sinh tay trói gà không chặt" chính tông.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng không có tâm tư lôi kéo làm quen cùng người khác, bước chân không ngừng nghỉ, gấp rút đi tới phía trước.
Tuy Dịch Thư Nguyên không có ý định tiếp cận ba người kia, nhưng sau khi ba người phát hiện Dịch Thư Nguyên lại theo bản năng đi về phía của hắn.