Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 490 - Chương 491: Tiểu Tử Diễm Phúc Không Cạn (1)

Chương 491: Tiểu tử diễm phúc không cạn (1) Chương 491: Tiểu tử diễm phúc không cạn (1)Chương 491: Tiểu tử diễm phúc không cạn (1)

Tư Tử Xương nhìn phản ứng của thổ địa công, lập tức hiểu rõ Dịch Thư Nguyên tuyệt đối không phải tiên nhân tâm thường, chỉ là mình kiến thức nông cạn không biết đến mà thôi.

Dịch Thư Nguyên nhìn Tư Tử Xương, chỗ sâu trong mắt đối phương tràn ngập các loại phức tạp.

Dưới khí cơ tiếp xúc, Dịch Thư Nguyên mơ hồ có thể cảm nhận được một đám ma khí sinh sôi ở dưới tiên linh khí.

Việc này cũng làm Dịch Thư Nguyên nhớ lại lần thứ nhất gặp mặt Tư Tử Xương, ma niệm trong lòng đối phương đã muốn ăn mòn qua tới.

Tuy loại cảm giác này rất quỷ dị, nhưng cũng là một loại can thiệp lực lượng tinh thần.

Bởi vì cái gọi là ma niệm xâm lấn, đều là tâm biến mà rai

Dẫn tâm mà ra, lấy thân mà động!

Trong lúc tâm thần Tư Tử Xương thoáng chấn động, thần niệm của Dịch Thư Nguyên tựa như xuyên thẳng qua linh đài của gã, lập tức thấy được tâm ma vặn vẹo.

Đây là một loại bóng mờ quỷ dị, nhất thể hai mặt cùng lực lượng tinh thân của Tư Tử Xương, hơn nữa không ngừng biến hóa, có lúc biến thành yêu ma quỷ quái cũng có lúc biến thành các loại nhân dạng.

Cũng không phải là quan sát bằng thị giác, càng chưa dò xét tới suy nghĩ nội tâm của Tư Tử Xương, nhưng lại có thể cảm nhận được loại giống như thần niệm tiếp xúc.

Có nam tử trẻ tuổi, có ông lão râu dài, nữ tử thanh tú, thậm chí ngay cả bộ dạng Thạch Sinh cũng chợt lóe lên.

Nhưng một khắc đến đó, một đoàn tâm thần như giòi trong xương cuối cùng đã có chỗ phát hiện, vậy mà lần nữa biến hóa, đã trở thành bộ dáng của Dịch Thư Nguyên.

Trong một cái nháy mắt ngắn ngủi này, thần niệm của Dịch Thư Nguyên tựa như khẽ động, thấy được chính mình với một vẻ mặt quỷ dị.

Chỉ là tâm niệm của Dịch Thư Nguyên không hề xuất hiện gợn sóng.

Trong mắt Tư Tử Xương, đó là Dịch tiên trưởng bỗng nhiên nhìn mình chăm chú rồi nở nụ cười.

"Bành."

Trên người Tư Tử Xương đột nhiên chấn động, linh khí quanh thân tản ra, nhất thời cả người bay rớt ra ngoài,Âm" một tiếng nện vào một bên góc tường tượng thần thổ địa.

Dịch Thư Nguyên dùng thần niệm quan sát tâm ma giống như đã trôi qua một hồi lâu, nhưng với người bên ngoài mà nói chỉ là trong nháy mắt. Chính là thổ địa công đi vào trịnh trọng hành lễ, sau đó Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Tư Tử Xương, người sau lập tức giống như bị trúng một kích vô hình, gục bay ra ngoài.

Thân thể thổ địa công theo bản năng co rụt lại.

Ngay cả Hôi Miễn và Thạch Sinh cũng ngây ngẩn cả người.

"Tiên sinh, ngài đang giúp ta hả giận sao?”

"Sư phụ.'

Dịch Thư Nguyên nhìn kỹ tới Tư Tử Xương đang giãy giụa đứng dậy bên đó, vừa xong lại xác nhận một kiện rất khó giải quyết sự tình.

Ma niệm của Tư Tử Xương tuyệt không phải niệm đơn giản như vậy, từ trình độ nào đó mà nói đã tâm thần nhất thể cùng đối phương.

Cho nên Dịch Thư Nguyên vừa ra tay đối với ma ảnh trong tâm thần đối phương, nhưng Tư Tử Xương lại có phản ứng tương tự, thậm chí loại va chạm đập tới góc tường, ngược lại là tâm thần theo bản năng tác động thân thể như một loại bảo hộ.

Dịch Thư Nguyên lại liếc mắt nhìn hộp kiếm trên mặt đất, Tư Tử Xương ít ra đã khắc chế rồi, phi kiếm không hề động.

Tư Tử Xương chống đỡ thân thể đứng từ dưới đất lên, vừa xong gã chỉ cảm giác Dịch tiên trưởng nhìn thoáng qua, sau đó tâm thân phảng phất giống như bị đại chùy đánh trúng, gần như là thần hồn ly thể, cả người cũng không khỏi bị đánh bay ra ngoài.

Dù bây giờ đứng lên, nhưng Tư Tử Xương lại cảm giác tay chân run rẩy, khí tức cũng không ổn định, có loại cảm giác hồn bất phụ thể.

"Tư Tử Xương tự biết đã mạo phạm tiên trưởng, trước đây càng là giấu giếm sự thật với tiên trưởng, kính xin Dịch tiên trưởng thứ tội!"

Nhưng dưới loại trạng thái như thế, Tư Tử Xương vẫn hành lễ bồi tội với Dịch Thư Nguyên, ngay cả tâm ma cũng không thể mê hoặc.

Dịch Thư Nguyên thở dài.

"Tư đạo hữu cũng cho rằng Dịch mỗ là tức giận mà ra tay sao?"

Hôi Miễn và Thạch Sinh, cộng thêm thổ địa công toàn bộ đều nhìn vê phía Dịch Thư Nguyên, chẳng lẽ không phải sao?

Mà Tư Tử Xương lại cau mày, sau đó lộ ra vẻ chợt hiểu.

"Tiên trưởng là chỉ ma niệm trong lòng tại hạ?”

"Đã không phải là ma niệm đơn giản như vậy! Trạng thái ngày càng nặng hơn, ngươi lưu lại ở Đông Lư hồi lâu, là cân làm chuyện gì?"

Lúc này Tư Tử Xương không còn dám giấu giếm nữa. "Dịch tiên trưởng, Tư mỗ ở đây là vì muốn tìm một vị tiên trong tranh, nàng có đạo hạnh rất sâu, nguyên thân thoát hình từ bức tranh Vân Thúy Sơn Động, là mấu chốt để tiến vào trong đó, mà sư đệ Công Tôn Dân của ta đã bị vây ở bên trong bức tranh Vân Thúy."

Dịch Thư Nguyên cũng không so đo vì sao Tư Tử Xương lần trước không nói, sau khi lấy được tin tức thoáng bấm ngón tay tính toán, lại nhận được một loại cảm giác hung hiểm.

“Tiên trong tranh?"

Tiên trong tranh có rất nhiều loại cách hiểu, có quỷ quái nhập thân vào trong tranh, cũng có yêu quái thoát khỏi tranh vẽ.

Nhưng có thể dính một chữ "Tiên", hơn nữa còn là từ trong miệng tiên tu nói ra, như vậy bản thân bức họa này khẳng định bất phàm, có vài phần hàm ý tiên trong đó, thế cho nên người trong tranh đi ra cũng có vài phần ý vị này.

"Đúng vậy, nàng tên là Trịnh Dĩnh, từ sau khi nàng trốn khỏi trong tranh, ta vẫn một mực tìm nàng, năm đó é Sơn Hà Tiên Lô Đồ ) mất tích ở Nguyệt Châu, ta đoán nàng sẽ đến đó tìm kiếm, quả nhiên bị ta bắt gặp ở Nguyệt Châu."

"Chỉ tiếc là từ đó về sau ta bị tâm ma vây khốn, chỉ có thể tận lực áp chế, không dám tùy ý đi ra ngoài!"

Kể xong Tư Tử Xương lại cầu xin.

"Kính xin tiên trưởng giúp ta tìm được vị tiên trong tranh nọ, đến lúc đó sư đệ cũng có thể được cứu vớt, Tư mỗ càng biết rõ trong Nguyệt Châu còn có một bảo vật, chính là là một bộ tiên thiếp, bên trên có đạo uẩn cao siêu, nguyện báo tung tích bảo vật nọ cho tiên trưởng!"

Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm nhận được tâm niệm Tư Tử Xương loạn thêm vài phần, nhưng lại rất nhanh chìm xuống.

Về phần thứ gọi là tiên thiếp, căn bản chính là Càn Khôn Biến) của hắn.

Lúc trước Dịch A Bảo đã từng nói có người rình mò Càn Khôn Biến ) , bây giờ nghe Tư Tử Xương nói, Hôi Miễn và Thạch Sinh cũng liếc nhau một cái.

"Vậy ngươi có manh mối về tung tích của tiên trong tranh nọ không?"

Dịch Thư Nguyên cũng không nhắc tới Á Càn Khôn Biến ) , tránh cho Tư Tử Xương quá mức lúng túng.
Bình Luận (0)
Comment