Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 503: Thì Ra Là Ta Giở Trò Quỷ! (1)

Chương 503: Thì ra là ta giở trò quỷ! (1) Chương 503: Thì ra là ta giở trò quỷ! (1)Chương 503: Thì ra là ta giở trò quỷ! (1)

Phi kiếm ra khỏi vỏ xong rơi xuống đất, động tĩnh tựa hồ đã dọa lão nhân nhảy dựng, cũng khiến cho lão có chút không biết phải làm sao.

"Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?”

"A, vị bằng hữu này của ta là một giang hồ khách, hộp gỗ đeo phía sau lưng gọi là kiếm ạp, có lẽ cơ quan có chút vấn đề, bắn ra bảo kiếm hù dọa ngài, Dịch mỗ thay gã bồi lễ với ngài!

Dịch Thư Nguyên chắp tay, sau đó đi đến bên phi kiếm thò tay nhặt lên.

Dịch Thư Nguyên cũng hiểu kiếm thuật tiên đạo, sau khi nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, dưới thông linh đã hiểu rõ khốn cảnh của phi kiếm, sau đó đi vài bước giao phi kiếm cho Tư Tử Xương, thấp giọng nói một câu.

"Tư đạo hữu không nên cố gắng thúc giục kiếm quyết nữa, chỉ tiêu hao pháp lực mà thôi.'

Tư Tử Xương tiếp nhận sau đó khẽ vuốt thân kiếm, kiếm ý bên trên vẫn còn, nhưng linh khí lại đang không ngừng tản đi, cảm giác không ổn, gã lập tức đặt hộp kiếm đeo sau lưng xuống, cẩn thận đưa thanh phi kiếm trở về trong hộp phong lại.

Lân nữa đứng lên, vẻ mặt của Tư Tử Xương nghiêm túc nhìn chằm chằm tới lão nhân bên cạnh Dịch Thư Nguyên, cũng không có lập tức mở miệng, nhìn gương mặt kinh hoảng không thôi của lão giả, hình như thật sự không biết rõ tình hình.

Vừa xong lúc lão giả nói đến sự tình phi thiên độn địa, ẩn có một tia vận số biến hóa, tất cả mọi người ở đây đều thấy được.

Tư Tử Xương cũng không phải thật sự muốn một kiếm chém lão nhân, chỉ là không ngờ phương pháp ngự kiếm vậy mà không có tác dụng, thậm chí phi kiếm còn không bay lên nổi.

Đúng là ma am hiểu ngụy biến và lừa gạt nhất, nhưng hiển nhiên tràng cảnh hiện giờ đã vượt ra khỏi phạm trù bình thường.

Mặc dù Tào Ngọc Cao và Trịnh Dĩnh không có ra tay, nhưng nhìn tình hình lại nghe Dịch Thư Nguyên nói xong cũng đã ý thức được cái gì.

Người phía trước tâm niệm vừa động, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bâu trời, bầu trời vốn có mây đen nhưng không thấy bất luận dấu hiệu lôi động nào; người sau chỉ tay xuống dưới, cỏ khô bên chân chỉ tự động lắc lư theo gió không có quá nhiều phản ứng.

Pháp lực trong người và cảm giác vẫn còn, chỉ là không thi pháp ra ngoài được.

Dù thân là Thiên Thân, nhưng sắc mặt của Tào Ngọc Cao cũng không khỏi có chút căng thẳng, y thân là lôi thần, hẳn là khắc tinh của ma, nhưng trong lúc bất tri bất giác lại bị áp chế ngược?

"Lão nhân gia chớ sợ, mấy vị bằng hữu của ta mấy ngày không tìm thấy đường ra, trong lòng khó chịu, khó tránh khỏi có chút nóng nảy."

"Ài, ài."

Lão nhân căng thẳng không thôi, lần nữa ngồi xuống tập trung bện giầy rơm, chỉ là thần sắc nhìn mấy người đến từ ngoài đã có thêm vẻ đề phòng.

Thấy như vậy, Dịch Thư Nguyên đành phải nói một tiếng thật có lỗi, sau đó dẫn người cáo từ rời đi.

Ra khỏi tiểu viện, lão nhân nhìn qua bóng lưng một đám người, lần nữa bắt đầu bện giây rơm, nhưng cũng nhịn không được liên tiếp ngẩng đầu nhìn quanh, thậm chí còn đứng lên nhìn ra xa.

Dịch Thư Nguyên và mọi người đi về phía bờ sông hô lên một tiếng.

"Thạch Sinh, A Vũ, trời sắp mưa rồi, chúng ta phải về thôi!"

"Vâng sư phụ ——'"

"A —_—— "

A Vũ thoạt nhìn lớn hơn so với Thạch Sinh hai tuổi, hai hài tử cùng nhau từ chỗ nước cạn chạy lên, trong tay Thạch Sinh còn bưng một con cá con, vừa chạy vừa cười hì hì vui đùa với nhau.

"Dịch tiên sinh không đề tỉnh đệ tử cẩn thận ma chướng sao?”

"Cũng không phải, Thạch Sinh biết rõ nơi đây có vấn đề, nhưng đối với nó mà nói thật hay giả đều không quan trọng, giờ khắc này vui đùa mới là thật."

Hai hài tử chạy loạn ở phía trước, đám người Dịch Thư Nguyên ởđi phía sau.

Đối với tiên nhân thần chỉ mà nói, khu vực lớn chưa đủ một huyện có lẽ hơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng nếu đối với phàm nhân mà nói, lại không tính là nhỏ.

"Dịch tiên trưởng, theo cách nhìn của ngài, bây giờ tình cảnh của chúng ta là như thế nào?”

Trịnh Dĩnh vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi, bọn họ ngoại trừ Thạch Sinh vô ưu vô lự cùng Hôi Miễn vô cùng tín nhiệm tiên sinh nhà mình, cũng chỉ có Dịch Thư Nguyên hình như thủy chung điềm tĩnh như lúc ban đầu, không thấy chút nào khác thường.

"Hôm qua Dịch mỗ đã nói, đây là ma biến, cũng là đạo động. Hôm nay sau khi thấy Công Tôn Dần lại càng rõ ràng hơn vài phần."

Dịch Thư Nguyên nói tới đây thì dừng lại, ngoái đầu nhìn lại tiểu viện đã cách khá xa phía sau, sau đó chuyển tâm nhìn tới mấy người bên cạnh, quạt xếp trong tay áo xòe ra nhưng cũng không võ. "Lấy Dịch mỗ lý giải với đạo mà nói, thế gian biến hóa đều không thoát thai khỏi đạo trong thiên địa, trong đó có một loại diễn hóa ảo diệu gần với Thiên Đạo, triển khai ra càn khôn khó lường, có thể là Thiên Cương Biến, mà tâm ma phá chủng thành thiên ma vạn hóa, biến hóa trong kiếp cũng là một trong thiên số nơi đây."

Cõi lòng Tư Tử Xương chấn động trừng mắt, thần sắc Trịnh Dĩnh bên cạnh đồng dạng khẽ động, ngay cả Tào Ngọc Cao cũng đè xuống những suy nghĩ khác trong lòng, nghiêm túc lắng nghe.

Bởi vì giờ phút này lời của Dịch Thư Nguyên rõ ràng có loại cảm giác như đang giảng đạo, trong miệng nói ra tuyệt không phải đạo lý có thể tuỳ tiện nghe thấy.

"Thiên ma hiển hóa vận số, đủ để đánh tráo, không phải đạo hạnh chúng ta kém cỏi, mà là tiến vào bên trong thiên địa do thiên ma tự thành Thiên Cương Biến hóa thành, mấu chốt chỉ ở một người Công Tôn Dần!"

"Tiên sinh, ngài có thể nói rõ hơn một chút không?”

Hôi Miễn nghe cái hiểu cái không, có chút vò đầu bứt tai, nhịn không được hỏi một câu.

Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ đầu Tiểu Hôi, cũng không thừa nước đục thả câu.

"Nói cách khác, đây chính là ma cùng đạo trong lòng Công Tôn Dân hóa ra ngoài, gã sống ở trong một phiến thiên địa này, tin hết thảy, coi hết thảy là thật, vậy thì hết thảy đều là thật!"

"Chúng ta coi như là đặt chân giữa hư và thật, bị vây khốn ở trong biến hóa, vô cùng hung hiểm!"

Chỉ cân Công Tôn Dần không đi ra, như vậy tất cả mọi người nơi đây đều không ra được, sao có thể không hung hiểm chứ.

Cũng tuyệt không phải giết Công Tôn Dân là được, dẫu sao gã chắc chắn không chỉ chết qua một lần.

Hơn nữa hiện giờ khó thi triển tiên pháp không nói, cho dù phá hủy hết thảy nơi đây, nghĩ cách từ trong bích hoạ ra ngoài, nhưng sau khi ra bên ngoài thật sự là đã xong rồi sao?

Chỉ sợ chưa hẳn, trốn mà tránh, rất có thể sẽ gieo xuống ma niệm.

Dịch Thư Nguyên cười nói, sau đó vỗ cây quạt đi đến phía trước, trong lòng cũng nghĩ cảm giác này không phải là vô cùng thú vị sao, trong lý giải của hắn, đã nhìn hết thảy mọi thứ nơi đây thành nhất trọng thiên cương biến hóa.
Bình Luận (0)
Comment