Chương 51: Chuyện lý thú bên quán trà (1)
Chương 51: Chuyện lý thú bên quán trà (1)Chương 51: Chuyện lý thú bên quán trà (1)
Trong lòng Dịch Thư Nguyên có nghi ngờ, lại có vui mừng, mà ở mặt ngoài, cảm giác căng thẳng của hắn cũng đã buông lỏng xuống, đây chẳng phải chính là chuyện huyền bí mà mình đã chờ mong sao?
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên mỉm cười, chủ động đi về phía cái bàn bên cạnh ông lão, kéo một cái ghế ra liền ngồi xuống.
Ba người kia há to miệng, một người trong đó "ơ" một tiếng, liền bị đồng bạn lôi kéo lại một cái, không lên tiếng nữa, cả ba cùng nhau đứng ở đó lo lắng nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
Mà Dịch Thư Nguyên lại tươi cười lắc đầu trấn an nói.
"Chỉ là một quán trà thuận tiện giúp đỡ mọi người mà thôi, lão bá, ta muốn nếm thử nước trà này, không biết có thuận tiện hay không?”
“Làm sao lại không tiện chứt"
Ông lão lật một chiếc chén trong bộ trà trên bàn, sau đó cầm theo ấm trà không nhanh không chậm rót một chén nước trà cho Dịch Thư Nguyên, màu trà trong suốt, hương trà thuần hậu, chỉ ngửi một cái liên khiến cho tinh thần người ta chấn động.
Dịch Thư Nguyên cũng không khách khí, nâng chén trà lên nhẹ nhàng thổi vài cái, sau đó liền nhấp một miếng, một dòng nước ấm ngọt mang theo mùi thơm ngát lập tức thấm vào đầu lưỡi, cho dù hai đời Dịch Thư Nguyên đều không phải là người chú ý tới cái gì, cho tới bây giờ cũng không hiểu cái gì là trà đạo, nhưng cũng biết được trà này rất là kỳ diệu.
"Trà ngon! Thanh phong xuân thiển vân yên lộ, Khoát Nam Sơn vũ vụ li ti, không hổ cái tên Tùng Vụ, trà ngon”
Dịch Thư Nguyên ngẫu hứng sáng tác làm cho ánh mắt của ông lão sáng lên, nghe xong liền thoải mái cười to.
"Ha ha ha ha ha ha ha, công tử thật là tài tình, câu này làm cho lão hủ rất vui! Ữm, ba vị cũng không nên đứng hóng gió bên mái hiên nữa, sao không đến đây ngồi một chút?"
Dịch Thư Nguyên cũng khẽ gật đầu về phía ba người.
Ba người rõ ràng do dự, sau khi nhăn nhó một trận cũng đã đi tới, tất cả ngồi vây quanh chiếc bàn Dịch Thư Nguyên ngôi.
Ông lão châm từng chén trà cho ba người, mấy người thấy Dịch Thư Nguyên không có việc gì, cũng thưởng thức một chút, lập tức không ngớt khen "trà ngon!", làm cho ông lão không ngừng cười.
Nhưng mà trong đầu Dịch Thư Nguyên cũng đang liên tưởng tới một kịch bản nào đó, ba gia hỏa này thật ra cũng dễ bị lừa gạt, nếu như hắn cũng là yêu vật biến ảo, vậy chẳng phải là đã trúng chiêu rồi sao?
Nhưng mà những người khác đương nhiên không biết ý nghĩ của Dịch Thư Nguyên. Ấm trà được ông lão đặt lên bàn, còn lão lại tiếp tục đi tới bếp lò làm việc, bốn người Dịch Thư Nguyên an vị bên cạnh bàn trà giới thiệu lẫn nhau.
Không ngoài Dịch Thư Nguyên sở liệu, ba người này là thư sinh lên núi du ngoạn.
Cái vị mặc áo lan màu trắng kia gọi là Sở Hàng, tự xưng là nửa người địa phương của huyện Nguyên Giang, nhưng nhìn từ phản ứng có lẽ chưa từng nghe thấy chuyện về Dịch Thư Nguyên, cũng có thể là mới quay vê huyện Nguyên Giang, mà độ nóng của câu chuyện kia trong thành cũng đã giảm bớt rồi.
Hai người khác một người gọi là Lục Mẫn, một người gọi là Trương Ngọc Đồng, là gặp gỡ nhau ở từ Nguyệt Châu thành sau đó liền đồng hành cùng với Sở Hàng, Dịch Thư Nguyên cũng vui mừng vì giảm bớt được phiền phức, sơ lược giới thiệu tên mình cộng thêm là dân bản xứ liên xong.
Ba người này cũng là không may, vừa mới cùng nhau trèo đèo lội suối không bao lâu, đúng lúc hao hết thể lực muốn tìm địa phương tán thưởng cảnh đẹp, đột nhiên thời tiết lại thay đổi, cho nên mới chật vật như Dịch Thư Nguyên nhìn thấy.
Lúc này cùng ngồi uống trà trò chuyện, mấy người cũng đã quen thuộc hơn, cộng thêm sau khi không còn lo lắng vê hoàn cảnh nữa, bầu không khí cũng không còn lúng túng giống như lúc nãy.
Một bên khác, ông lão đang tự do tự tại bận rộn bên bếp lò, sau khi thêm xong củi liền đứng bên hiên quán trà nhìn tới phương xa trong núi.
"Trận mưa này phải rơi một hồi lâu rồi... !"
Sau khi đám người Sở Hàng buông lỏng liên không còn chú ý tới ông lão nữa, nhưng Dịch Thư Nguyên thật ra lại một mực lưu ý, nghe ông lão ở bên kia nói thầm, lập tức quay người nhìn lão.
"Lão bá, theo ý ngài nói, trận mưa này rơi tới khi nào?”
"Ha ha ha ha, nếu như là ngày bình thường, nhiều nhất cũng là mưa nửa canh giờ nữa, nhưng hôm nay lại khó mà nói."
Lục Mẫn cũng tiếp lời.
"Câu này nên hiểu như thế nào? Quán trà này của lão còn biết xem thiên tượng sao?"
Ông lão cũng không trả lời câu hỏi của Lục Mẫn, mà cười cười cầm ấm nước sôi tới thay nước cho đám người Dịch Thư Nguyên, vừa cầm ấm trà rót nước vừa nhìn Dịch Thư Nguyên chậm rãi nói.
"Công tử cũng không phải người tâm thường, lão hủ liền tâm sự chút chuyện lý thú cùng ngươi được chứ?”
"Xin lắng tai nghe!"
Dịch Thư Nguyên đương nhiên không thể nào không đồng ý, hắn còn đang mong đợi đâu! Ông lão nhẹ gật đầu, rót vừa đầy chén trà liền để ấm trà trong tay xuống, kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống ở bên cạnh, nhìn qua màn mưa bên ngoài, ung dung nói.
"Có một đứa bé, cả ngày nô đùa vui chơi bên mép sông, bởi vì một mực có trưởng bối để ý cho nên cũng không xảy ra việc gì, một ngày, đứa bé vừa khóc vừa náo, hô hào nhà ở của mình bị người ta dọn đi mất rồi..."
"Quán này của ngươi toàn nói đùa, nhà ở làm sao lại bị dọn đi được?”