Chương 518: Quay về bình tĩnh (2)
Chương 518: Quay về bình tĩnh (2)Chương 518: Quay về bình tĩnh (2)
Thời gian dần qua, người và cảnh Vụ Trang đều đã cách xa, một loại cảm giác bắt đầu sinh sôi ở trong trái tim của mọi người, pháp lực trong người bắt đâu dần dần hoạt động mạnh hơn.
Một đoạn thời khắc sau, trái tim của Trịnh Dĩnh bỗng nhiên khẽ động, nàng điểm về phía trước một cái, một đạo ánh sáng lập tức xuất hiện rồi nhanh chóng mở rộng.
Sau một khắc, mọi người đạp trên một đạo ánh sáng đó đi ra ngoài.
Ngay khi bước chân mấy người vừa chạm xuống đất, cảnh vật chung quanh đã đại biến.
Giờ phút này bọn họ đang ở trong một cái sơn động rộng lớn, có ánh sáng thuận theo lỗ hổng trên đỉnh động chiếu vào.
Tương tự những người khác, Dịch Thư Nguyên cũng xoay người qua, phía sau là một thạch bích thật lớn, trên đó là một tấm bích hoạ cực lớn.
Rất hiển nhiên, bọn họ đã đi ra khỏi cảnh trong tranh.
"Ài ui, có chút đau đầu."
Tào Ngọc Cao bị thả xuống trên mặt đất tỉnh lại, vỗ đầu ngôi dậy.
"Tử thi sống lại rồi."
Hôi Miễn nhỏ giọng nói thầm một câu bên tai Thạch Sinh.
Tào Ngọc Cao lắc đầu, hết thảy cảm giác không khỏe nhanh chóng giảm đi, sau đó y bỗng nhiên cảm giác tình huống không đúng.
"Ồ? Chúng ta ra ngoài rồi? Đã diệt yêu nghiệt kia rồi sao? Kiếp số đã qua? Nhưng vì sao Công Tôn huynh vẫn không có khôi phục?”
Hết thảy đều đã khôi phục nguyên dạng, duy chỉ có bộ dạng của Công Tôn Dần vẫn là lão đầu, Tào Ngọc Cao tư cách một người duy nhất nằm đơ lâu như vậy, tất nhiên có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng mà cũng may mắn nằm đơ chính là Tào Ngọc Cao, đổi thành người khác có lẽ bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
"Nói ra rất dài dòng."
Dịch Thư Nguyên nói một câu, sau đó phân ra một đám thần niệm, trong tình huống người khác không có phát hiện tái nhập vào trong tranh.
Trên đỉnh một ngọn núi trong tranh xuất hiện thân ảnh Dịch Thư Nguyên, bởi vì khách quan khắp cả bích hoạ mà nói quá nhỏ, những người khác không phát hiện ra cái gì, cũng là Trịnh Dĩnh thân là tiên trong tranh hơi có cảm giác, kinh ngạc nhìn qua một bên, đã thấy Dịch Thư Nguyên êm đẹp đứng ở chỗ này. Bên trong họa cảnh, Dịch Thư Nguyên từ trên đỉnh núi nhìn xuống bốn phía, biên giới sương mù nhàn nhạt lần nữa mới xuất hiện, cũng không hề có Tuyết Sơn gì, mà địa phương bằng phẳng to bằng nửa huyện chính giữa, Vụ Trang không còn tồn tại, chỉ có một tòa đình viện vốn có như trên bích hoạ.
Thân ảnh trên đỉnh núi phai nhạt tan biến, Dịch Thư Nguyên trước bích hoạ quay người nhìn xung quanh.
"Nếu như cho rằng hết thảy đều là giả, vậy kiếp số sẽ càng hung hăng hơn, nếu như cho rằng hết thảy đều thật, lại không thể thoát khốn mà ra, thiệt giả tôn tại một mặt, phải xem khi nào có thể hiểu ra bản tâm, kiếp nạn này trôi qua cũng rất là khác nhau."
Lúc còn trong kiếp không quá thuận tiện để nói những lời này cùng với Công Tôn Dần, Thiên Ma ứng với tâm mà biến, nói ra có khi khả năng hoàn toàn trái ngược, nói bóng nói gió cũng không dễ nắm chắc, nhưng cuối cùng đều đã trôi qua rồi.
Nhưng mà thật ra từ đầu đến cuối Dịch Thư Nguyên không tính quá mức lo lắng, tuy rằng trong nhân tố dẫn động kiếp nạn này cũng có từ hắn, nhưng quả thật Công Tôn Dần cũng không hề đơn giản.
Kiếp số này cũng không phải là người chân chính bạc tình bạc nghĩa có thể đưa tới, chỉ sợ là càng ngày càng lâm vào cực đoan, nhưng dẫu sao đám người Dịch Thư Nguyên đã tiến vào, tự nhiên sẽ không thể để cho chuyện như vậy phát sinh.
Nhất thời vây khốn cuối cùng là có thể hiểu rõ, cho dù Công Tôn Vũ kiếp này không còn, Dịch Thư Nguyên cũng không tin kiếp số sẽ hoàn toàn kết thúc.
"Đúng vậy, trải qua rất là khác nhau!"
Công Tôn Dần nói xong, lấy ra khối lệnh bài bạch ngọc trong ngực, tiếp đó dùng hai tay đưa cho Tư Tử Xương.
"Sư huynh, vẫn là nên đưa Thiên Tiên Lệnh cho ngươi thì thích hợp hơn."
"Không cần, tuy rằng vật này quý trọng, nhưng hôm nay ta đã sớm hiểu rõ thứ mình tranh giành không phải là nó, ngươi cứ giữ đi."
Bây giờ trong lòng hai người không còn ma niệm, trên người cũng không có ma khí.
Thứ này rất quý trọng sao? Nhìn bộ dạng của hai sư huynh đệ, Dịch Thư Nguyên không khỏi nghĩ như vậy, không phải rất nhiều tiên tu đều ghét bỏ Thiên Đình sao, chẳng lẽ không phải gặp người là phát sao?
Để cho Tào Ngọc Cao buông lỏng một hơi chính là, thời gian bọn họ trải qua bên trong họa cảnh cũng không dài, tuy rằng không phải chỉ là trong nháy mắt, nhưng cũng vẻn vẹn một lát mà thôi.
Mấy người không có đứng ở trước bích hoạ nữa, tất cả đi ra ngoài động, nhìn về phương xa, tâm cảnh cũng như biển khơi mở rộng ra. Trò chuyện về sự tình xảy ra trong họa cảnh cũng giúp Tào Ngọc Cao dần dần biết vê biến hóa sau đó.
Lúc này Tư Tử Xương nhìn Dịch Thư Nguyên, bỗng nhiên mở miệng nói đến sự tình lúc trước.
"Dịch tiên sinh, Nguyệt Châu có một cái bảo vật, chính là một bức tranh chữ, tên viết
( Càn Khôn Biến } , lúc trước ta hữu duyên nhìn thấy sau đó nhớ mãi không quên, vật ấy không giống bình thường, nếu tiên sinh hứng thú có thể đi nhìn xem, vật ấy trong một hộ họ Dịch ở huyện Nguyên Giang."
Tư Tử Xương nói đến nơi đây thì dừng lại, bỗng nhiên ý thức được cái gì.
"Nói đi, nói tiếp đi chứ? Ha ha ha."
Hôi Miễn nằm ở trên đầu Thạch Sinh ti tiện cười đùa, thấy Tư Tử Xương không nói bèn tự tiếp lời.
"Nghĩ ra chưa? Đều là họ Dịch đúng không? Ha ha ha, tấm tranh chữ nọ chính là do tiên sinh viết, ngươi còn muốn hiến vật quý trước mặt tiên sinh?"
Tuy rằng Tư Tử Xương cũng từng có suy đoán này, nhưng nghe Hôi Miễn nói ra, hơn nữa Dịch Thư Nguyên cũng không phủ nhận, lập tức có loại cảm giác vô cùng lúng túng.
"Tư đạo hữu không cần bận tâm, mọi người đều sẽ có lúc bị lá che mắt."
"Các ngươi rảnh rỗi muốn đi đâu thì đi, ta không phụng bồi nữa."
Tào Ngọc Cao nhìn qua bên cạnh, sau đó trịnh trọng hành lễ từ biệt mọi người.
"Tào mỗ phải về Thiên Đình, chờ mong lần thịnh hội Thiên Đình tiếp theo chúng ta có thể gặp gỡ trên Thiên Cung, đến lúc đó nhất định Tào mỗ sẽ đích thân dẫn chư vị du lãm thịnh cảnh của Thiên Cung!"
"Nhất định!"
"Đừng có quên lời ngươi nói đấy... !"
"Đúng vậy!
"Đa tạ Tào huynh một mực quan tâm tiểu đệ, ân này tiểu đệ trọn đời không quên!"
"Haha, có những lời này của ngươi cũng không uổng công Tào mỗ hao hết tâm lực, mời Dịch tiên sinh đến tương trợ! Không nói nhiều lời ong tiếng ve nữa, chư vị, Tào mỗ đi đây!"
Tiếng nói còn chưa hoàn toàn hạ xuống, Tào Ngọc Cao đã khống chế thần quang thăng thiên rời đi.