Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 528: Bảo Vệ Ngươi Chắc Rồi (2)

Chương 528: Bảo vệ ngươi chắc rồi (2) Chương 528: Bảo vệ ngươi chắc rồi (2)Chương 528: Bảo vệ ngươi chắc rồi (2)

Thạch Sinh lập tức ngồi xếp bằng, khí tức trên thân vậy mà càng lúc càng mờ nhạt, lão đầu thấy vậy cũng hơi sững sờ.

Trên không trung của Thiên Đấu Sơn, hai con giao long du động trong tầng mây, một con trong đó chính là rồng râu dài ở dưới đáy biển lúc trước.

Lần này gặp chuyện không may, giao long râu dài tự biết mình khẳng định sẽ bị phạt, ai bảo nó vừa vặn đúng trở về, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, bây giờ nó chỉ hy vọng có thể tìm được tên khốn nạn tập kích nọ.

Nghĩ đến đây, giao long vô cùng phẫn nộ, trên bầu trời cũng hiện ra một trận sấm sét vang dội.

"Âm ầm —- "

Điện quang chớp động trên trời, ngắn ngủi chiếu sáng sự vật lờ mờ trong núi phía dưới.

Long tộc không hề tiếp tục tìm kiếm, chỉ là quanh quẩn trên không, tỉ mỉ xem xét phía dưới, mượn thiên uy mang tới cảm giác áp bách cho đông đảo sinh linh phía dưới, xem đối phương có xuất hiện thiếu kiên nhẫn hay không.

Mà lão giả hóa thành hình người nọ thì giãm trên một đoàn mây đen chậm rãi bay tới, chỉ liếc một cái đã nhìn tới trên vị trí lưng núi phương xa, chỗ đó có một hán tử đang bị tia chớp chiếu sáng.

Hán tử cứ như vậy ngồi trong mưa, yêu khí rất nặng trên người bắt đầu dần dân nồng nặc lên, tựu thật giống như trong núi tích lũy nổi lên một tâng mây chì, tràn ngập trôi lên bầu trời.

"Long tộc tới Thiên Đấu Sơn của ta làm gì?"

Ba con giao long phía chân trời thấy yêu khí như vậy lại nghe tiếng gào to như sấm, trái tim lập tức hơi kinh hãi.

Đây gọi là Thiên Đấu Sơn? Thậm chí yêu quái trong núi còn còn có yêu khí như thết

Tuy rằng đa số long tộc đều ngạo mạn, nhưng dù là giao long trong đông hải, ngoại trừ một số rất ít, bọn họ cũng không đến mức thật sự không coi ai ra gì.

Một con giao long tiếp tục quanh quẩn trên bầu trời, mưa to và tia chớp cũng không dừng lại.

Mà lão giả và con giao long râu dài thì chậm rãi hạ xuống, sau khi đến gân vị trí lưng núi thì giao long râu dài đã biến thành một người nam tử thanh niên mặc áo bào cổ tròn màu lam.

Lưỡng long rơi xuống vị trí cách bàn dây leo khoảng vài chục bước, hán tử cũng chậm rãi đứng lên.

"Thiên Đấu Sơn không thiếu nước!"

Hán tử nói xong lau mặt một cái, mưa to đã làm ướt toàn thân y.

Đối mặt với ba con giao long hình như tu vi không tâm thường, trong lòng ít nhiều cũng có chút bồn chồn, nhưng lại biểu hiện ra khí thế mười phần, không hề lòi cái dốt ra.

Lão giả và thanh niên nhìn đại hán, thấy y còn mặc da thú, trên mặt người sau không khỏi lộ ra vài phần khinh thường, yêu quái man di chưa khai hóa mà thôi!

"Chúng ta đang tìm một tên ác đồ, cuối cùng đã chạy về phía này, hẳn là ẩn giấu ở trong Thiên Đấu Sơn!"

Lão giả nói chuyện rất thong dong, rõ ràng căn bản không thể xác định, nhưng lúc nói ra thì lại rất là chắc chắn, sau đó liếc nhìn bàn dây leo cùng Địa Linh Khương Quả bên trên nói.

"Ngươi một mực ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ không phát hiện?"

Hán tử lại lau mặt, gạt bỏ nước mưa, cũng mượn động tác để tiêu tan bớt cảm giác căng thẳng, đồng thời nghe khẩu khí câu hỏi, trong lòng hơi sinh ra phẫn nộ.

"Ta đây phải trông thấy hả? Long tộc các ngươi quản mây quản nước, còn quản cả lão tử ăn trái cây ở đỉnh núi nhà mình?"

Sắc mặt của thanh niên giao long bên cạnh hơi đổi, trực tiếp mở miệng nói.

"Ta thấy ngươi chính là tên ác đồ kial"

"Cái gì?"

Lúc này hán tử thật sự nổi giận, hóa ra mấy tên long tộc các ngươi vốn cũng không rõ ràng mình đang đi tìm cái gì? Tốt tốt tốt, lão tử hiểu rồi, hẳn là các ngươi đã để mắt tới trên người tiên đồng có thứ tốt, cho nên muốn tới cướp đoạt đúng không?

Hán tử đúng là bị chọc tức mà cười, chút cảm giác nhút nhát trong lòng lập tức bị ném lên chín từng mây, yêu khí vận số cũng bắt đầu biến hóa, lộ ra càng nặng nề và nóng nảy.

"Con mẹ nó chứ, đã sớm nghe nói long tộc các ngươi ngang ngược càn rỡ, lân này coi như đã thấy được! Kiếm cớ đánh nhau đúng không? Đến đến đến, thay phiên từng tên lên đấu một trận, chả lẽ ta lại sợ các ngươi?"

Lão giao liếc mắt nhìn thanh niên bên cạnh, sau đó mỉm cười, hiển nhiên nhìn ra hán tử nọ đã có chút nóng nảy, yêu khí của đối phương không phải bình thường, không cần thiết phải tìm thêm kẻ thù.

Thật ra lão giao cũng hoài nghi tới có phải là yêu quái trước mắt ra tay không, nhưng nghe tôn nhi nói mình bị một đạo kim quang uẩn pháp đánh trúng, có vẻ giống như là thủ đoạn tiên đạo.

Đương nhiên cũng không thể không nghi ngờ yêu quái trước mặt giấu giếm thủ đoạn, nhưng nhìn từ tính khí vừa kích một cái đã phẫn nộ của y, khả năng đó không lớn.

"Ngươi trước tạm bớt giận, long tộc chúng ta hành động cũng phân rõ phải trái, chỉ cần ngươi nói rõ những gì mình thấy là được rồi!"

"Chứng kiến, ta chỉ nhìn thấy các ngươi! Nếu như các ngươi tìm người, vậy đang tìm ai? Cái gọi là ác đồ tặc tử là xảy ra chuyện gì, không nói rõ ràng, có trời mới biết có phải các người đến gây sự hay không!"

Lão giả đi về phía hán tử, theo lão tiếp cận, nguyên bản long khí trên người không quá rõ ràng hình như dần dần hiện ra trong mưa, một cỗ cảm giác kinh khủng chậm rãi bao phủ trái tim hán tử.

Đây là một lão giao lâu năm!

Cơn giận của hán tử thoáng cái phai nhạt đi, sắc mặt khẽ biến, hình như đã tỉnh táo lại một chút.

Lão giả cũng coi như thoả mãn đối với phản ứng của yêu quái trước mắt, gật đầu cười nói.

"Tại sao kẻ đó mạo phạm tộc của ta, ngươi không cần biết."

Chuyện liên quan tới mặt mũi của long tộc, tự nhiên không thể nào tùy tiện nói ra bên ngoài, giọng của lão giả hơi dừng lại sau đó tiếp tục nói.

"Người chúng ta tìm hẳn là một tên tiên tu, trên người có một kiện bảo vật ẩn chứa ánh sáng màu vàng, nếu như ngươi thấy hãy nói cho chúng ta biết, nếu như tự bao che, vậy tu vi ngươi khổ cực tu hành sẽ biến thành công dã tràng rồi!"

Trong đầu hán tử hiện ra cái vòng đeo ở cổ Thạch Sinh, ngay cả chuyện gì cũng không dám nói, che che lấp lấp, nói không chừng là nhìn thấy một đứa bé đeo bảo bối ra ngoài một mình, thấy bảo vật nổi máu thaml

Dù sao vốn hán tử cũng đã tràn đầy thành kiến đối với long tộc.

"Ta cũng không phải quá để ý, không chừng người đó đã sớm bay đi qua, nếu không phải các ngươi gọi bậy trên trời, ta cũng sẽ không quan tâm có rông bay qua hay không."

Lão giả nhìn hán tử, một lúc sau mới nhẹ gật đầu.

"Vậy được, quấy rầy rồi!"

Ngay khi lưỡng long quay người muốn rời đi, lão giả bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, khiến cho hán tử vừa định thở ra một hơi bỗng dưng giật thót, lập tức lộ vẻ mặt không kiên nhẫn nói.

"Còn có việc?"

"Ta thấy hình như các hạ rất muốn đọ sức thử cùng long tộc chúng ta?”

Tìm người hẳn là không tìm được, nhưng không có chỗ hả giận lại làm cho trong lòng khó chịu.

Tiếng nói hạ xuống, lão giả nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh, sau đó bước lên trên mây, mà thanh niên giao long nọ không rời đi cũng làm cho hán tử cau mày, mơ hồ đã có một chút dự cảm xấu.
Bình Luận (0)
Comment