Chương 553: Thật dám hiện thân (1)
Chương 553: Thật dám hiện thân (1)Chương 553: Thật dám hiện thân (1)
Thật ra ngày thường, Hồng Úy thuộc loại người ở nhà hay ra ngoài đều kiêu ngạo tự mạn, thái độ chống đối với phụ thân mình cũng là chuyện bình thường, người gã chân chính kính sợ cũng chỉ có gia gia của mình mà thôi.
Không ngờ thời khắc mấu chốt phụ thân mình lại đáng tin cậy như vậy.
'Phụ thân, vậy ta đi nhé?"
Hồng Úy cẩn thận hỏi một câu, Hồng Tuấn khẽ gật đầu, nhưng rồi lại nắm lấy cổ áo của nhi tử đưa mặt sát gần lại, ánh mắt nghiêm túc ẩn hiện lóe lên một tia âm u, nói.
"Không phải ngươi bình thường ở trước mặt gia gia rất biết giả vờ sao? Không phải rất giỏi giấu diếm những thứ mờ ám sao? Chuyện lần này liên quan đến tính mạng của ngươi lẫn cả nhà của ngươi, ngươi không thể có nữa điểm sơ suất."
Hồng Úy gật đầu.
"Hài nhi nhớ kỹ, thời khắc mấu chốt có thể đi tìm Dịch Đạo Tử không?”
"Có thể thăm hỏi, không thể tiếp cận quá gần, Dịch Đạo Tử là cao nhân tiên đạo, ngươi bớt làm mấy trò khôn lỏi ở trước mặt hắn, làm tốt việc thuộc bổn phận của mình là được, bây giờ không nên chậm trễ, lập tức đi ngay!"
Hồng Tuấn buông cổ áo của nhi tử ra.
"Hài nhi hiểu rồi!"
Hồng Úy lui về phía sau hai bước, khom lưng hành lễ với phụ thân cùng mẫu thân.
"Phụ thân, mẫu thân, hài nhi đi đây!"
Đây là việc Hồng Úy rất ít làm, hôm nay lại là phát ra từ nội tâm, tuy rằng còn lo lắng không yên, nhưng trong lòng đã có phần tự tin, sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi thủy phủ, ra đến bên ngoài lập tức hóa thành dạng rồng, vội vàng ngự thủy phóng đến phía Tây.
Hồng Tuấn không có đi ra ngoài, phu nhân muốn ra ngoài cũng bị hắn ngăn lại.
"Úy nhi hình như bỗng trưởng thành."
Phu nhân trong mắt tràn đầy lo lắng, Hồng Tuấn nhìn nàng khẽ lắc đầu.
"Đã quá muộn rồi, hy vọng có thể vượt qua một kiếp này, từ hôm nay trở đi, ngươi không nên ở lại nơi đây, quay vê Tử Đằng Tiều đi."
"Ngươi."
"Nếu như phụ thân có hỏi tới, thì nói ta ở bên ngoài vụng trộm làm ngươi buồn giận, không phải vừa xong chúng ta mới cãi nhau một trận lớn sao, có lẽ thủy tộc trong quý phủ cũng đều nghe được." Phu nhân vẻ không thể tin mà nhìn Hồng Tuấn.
Chúng ta, cãi nhau lúc nào?”
Tiếng nói im bặt dừng lại, phu nhân bỗng nhiên nhớ tới, vừa nảy tiếng rống to của phu quân đối với nhi tử rất dễ làm bằng chứng bất hòa cho bọn họ.
Sau nửa canh giờ, nữ chủ nhân thủy phủ dẫn theo một vài người hầu thủy tộc rời khỏi rãnh biển, chỉ còn lại nam trung niên thần sắc âm trầm bất định đứng một mình trong nhà.
Lưu vực chủ yếu của Đại Thông Hà là Đăng Châu, Triệu Châu, Vân Châu, nhưng lần này diện tích hứng chịu tai họa hồng thủy lớn hơn nhiều.
Có tổng cộng 5 châu chịu ảnh hưởng của đại hồng thủy, đây là do có địa thế Thương Sơn đại mạch ngăn cản, nếu không còn nghiêm trọng hơn.
Thời điểm chạy trốn Hồng Úy bay rất nhanh, lần này trở về tốc độ cũng không kém cạnh, đến tới đường Lĩnh Đông đã có thể thấy rõ tình hình tại họa mọi nơi là như thế nào, càng tiếp cận gân Đăng Châu tình hình càng nghiêm trọng hơn.
Cho dù thế lũ đã ngừng, nhưng khí trời nhiều nơi vẫn giăng đầy mây đen như cũ, thỉnh thoảng vẫn có mưa rơi, chưa đến thời điểm lũ lụt biến mất.
Một đường Hồng Úy bay tới đây, các mạch nước dọc đường không còn có thể dùng từ tăng vọt để hình dung mà đã hoàn toàn bao phủ cả vùng đất, đã hình thành từng vùng ngập lụt.
Trên mặt nước có rất nhiều thứ trôi nổi, gỗ cùng dụng cụ bằng gỗ nổi lơ lửng, tiếp đó lại có một vài thi thể lênh bênh, có động vật, súc vật, cũng có người.
"Xong rồi, tất cả xong hết rồi!"
"Thóc năm nay và toàn bộ những năm trước đều hỏng rồi!"
"Người vẫn còn sống đã là may rồi."
Có người kéo chậu gỗ nhặt chút đồ trên dòng nước chảy.
Có người dùng thùng gỗ lớn chứa trẻ em cùng người già đẩy đi, còn có người ôm chăn đệm khó khăn đi về phía trước.
"Ông trời ơi, chúng tôi đã làm sai điều gì —— "
Trên mặt đất ở nơi địa hình tương đối cao, một lão nhân ôm thi thể đứa trẻ trong nhà, gào rống với bầu trời.
Hình ảnh khóc nức nở đau thương như thế không chỉ có một người cũng không chỉ có một nơi.
Toàn bộ thân giao long của Hồng Úy núp dưới đáy sông, rất nhanh rời khỏi khu vực này. Mỗi khi đến nơi có nhiều dân gặp nạn, Hồng Úy càng bơi nhanh, đây cũng không hẳn là gã áy náy mà giống như đang e ngại đúng hơn.
Có lẽ chính Hồng Úy chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày gã sẽ sợ phàm nhân, mà không ngờ việc ấy hôm nay lại xảy ra thật, nhưng gã thật sự sợ phàm nhân sao?
Khống chế nước, áp chế xu thế của nước, làm cho dòng nước chảy nhanh ra khỏi lưu vực, Hồng Úy dựa theo lời phụ thân dặn dò, không dám làm gì lỗ mãng.
Nhưng có đôi khi, càng bất an lại càng xuất hiện nhiều tâm lý kỳ quái, ví dụ như Hồng Úy lúc này, gã giống như bị ma xui quỷ khiến lại đi đến nơi đánh sóng lúc trước.
Đầu rồng trồi lên mặt nước nhìn bốn phương, đừng nói là thổ địa công, ngay cả vật sống cũng không có mấy cái.
Còn ngôi làng hứng chịu cỗ sóng kia đã hoàn toàn bị hủy nát, hiện giờ vẫn đang chìm trong nước lũ, ngoại trừ một vài thi thể, người sống sót tựa hồ như đã chạy nạn hết.
Hồng Úy hơi thở dài một hơi, sau đó rất nhanh lặn đi.
Lũ lụt có đôi khi sẽ lập lại nhiều lân, thân là Thủy Thần của Đại Thông Hà, tuy rằng Hồng Úy còn chưa hoàn toàn rành về cấu kết thủy mạch nơi đây, nhưng có phương pháp ngự thủy của long tộc, vấn đề không chế thủy mạch không lớn, cũng thật sự có thể làm ổn định thủy thế một chút, thậm chí lũ lụt trong một vài khu vực cũng hạ xuống nhanh hơn.
Ngày hôm sau, sau khi Hồng Úy trở lại Đại Thông Hà, rốt cuộc gã đã gặp được Dịch Đạo Tử trong truyền thuyết ở lưu vực ngoài thành Đăng Châu.
Biên giới ngoài thành, trên đỉnh núi cao có một đạo tiên quang mắt thường khó có thể nhìn thấy, dù cách rất xa nhưng Hồng Úy có thể cảm nhận được một thân linh khí không thể bỏ qua, cũng với một cỗ hơi nước mãnh liệt khó có thể áp chế.
Đó chính là Dịch Đạo Tử? Là tiên nhân hầu như dùng sức một mình áp chế cơn lũ lụt lần này?
Nghĩ lại thì, tên Giang Lang kia có dính líu với Dịch Đạo Tử mới được phong thành Long Vương Hồ Trường Phong, nếu như năm đó người canh giữ cấm địa là ta thì Hồ Trường Phong đã là của ta.
Vốn Hồng Úy muốn lập tức đi qua bái kiến, nhưng nghĩ đến dặn dò của phụ thân bèn không vội vã, mà làm ra bộ dạng mình vừa mới tới và cố gắng hết sức.
Ổn định lũ lụt khu vực Đăng Châu, ổn định dòng nước chảy siết, áp chế xu thế nước bên thủy vực, tận lực hạ thấp lũ lụt, thậm chí thỉnh thoảng còn cứu một vài người rơi xuống nước, dò xét xem có những yêu tà khác đang quấy phá không.
Cứ như vậy trôi qua 3 ngày, sáng sớm ngày thứ 4, Hồng Úy giẫm lên ngọn sóng từ trong nước hiện thân ra ngoài, sau đó không chế một cỗ sương mù nhàn nhạt trên không, bay đến chổ đỉnh núi có Dịch Thư Nguyên.