Chương 562: Tiếng trống rung trời (2)
Chương 562: Tiếng trống rung trời (2)Chương 562: Tiếng trống rung trời (2)
Đăng Châu thành, khu dân tị nạn.
Chỗ của Dịch Thư Nguyên lại một lần nữa bị dân gặp nạn vây quanh.
Hơn nữa, có lẽ là vì lần trị liệu trước đã khiến cho thanh danh của hắn truyền ra bên ngoài, cho nên buổi chiều hắn càng bị vây chật kín hơn, thế nên phải có thêm quan sai tới để duy trì trật tự.
Tuy thiếu dược liệu nên chữa bệnh rất khó khăn, nhưng ít ra vị đại phu này có biện pháp khiến người bệnh thoải mái một chút, từng cơn đau xoa dịu tâm trí có thể dẫn người tiến vào giấc ngủ.
Thiên Tiên Lệnh vẫn còn ở bên chỗ Thạch Sinh, cho nên Tào Ngọc Cao cũng không thật sự tìm được vị trí chính xác của Dịch Thư Nguyên, nhưng kiếp số vẫn chưa kết thúc, khẳng định Dịch Thư Nguyên vẫn đang ở Đăng Châu.
Trên núi không có, đầu tiên Tào Ngọc Cao đi vào nội thành Đăng Châu thử vận may, nếu thật sự không có thì trực tiếp đi đến chỗ Thiên Tiên Lệnh ở Minh Châu, nhờ người câm Thiên Tiên Lệnh hỗ trợ tìm là được.
Nhưng mà Tào Ngọc Cao cảm thấy vận khí của chính mình vẫn rất tốt, vừa mới tới đã nghe thấy âm thanh rất quen thuộc ngay chỗ ở của dân tị nạn.
Bởi vì muốn trấn an cảm xúc của người bệnh, càng muốn tận lực khống chế thế cục cho nên Dịch Thư Nguyên giọng nói vốn ôn hòa, hòa nhã nhưng lại trung khí mười phàn hữu lực vang dội, ngay cả Tào Ngọc Cao đứng xa xa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc là hiểu.
"Đông —— đông —— đông —— đồng —— '
Phía chân trời bỗng nhiên nổi lên từng hồi trống vang dội, tiếng trống này truyền đến khiến cho tâm trí Dịch Thư Nguyên cũng khẽ chấn động, sắc mặt kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
Rất hiển nhiên, dân tị nạn không thể nào nghe thấy được tiếng trống này, Dich Thư Nguyên cũng biết rõ tiếng trống này chắc chắn không phải tiếng trống Vũ Hồn Cổ bản thân đã từng nghe qua, bởi vì tiếng trống này càng bành trướng, càng to hơn.
"Đại phu, đại phu, tay của ta thế nào, đã mấy ngày nay đều không có cảm giác rồi."
"À, không có gì đáng ngại, do kinh mạch không thông, châm cứu nhẹ rồi xoa bóp là có thể khôi phục lại, nhưng để ta nhìn xem qua một chút đã."
Dịch Thư Nguyên nói như vậy, trong lòng lại nghĩ đến trên Thiên Đình, hình như bọn họ đang có động thái gì đó.
Sau đó Dịch Thư Nguyên cũng rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn đám người bên ngoài, thấy được Tào Ngọc Cao tướng mạo khôi ngô, với dáng vóc của y thì cho dù có đứng tít đằng xa cũng có thể dễ dàng nhìn thấy, cao hơn người thường cả đoạn.
"Đó là Chấn Thiên Cổ, chiêu cáo chúng thần trở về vị trí cũ!"
Giọng nói của Tào Ngọc Cao vang văng vẳng bên tai Dịch Thư Nguyên, người còn lại vừa khám kinh mạch của người bệnh nằm trên giường bệnh vừa truyền âm đáp lại.
"Tào thần tướng đến đây là muốn dẫn ta lên Thiên Giới đúng không?"
"Đúng vậy, Đế Quân có lệnh bảo ta mời người lên Thiên Giới, kiếp số lân này không thể thiếu ngươi, ngươi chính là người thích hợp nhất cũng là nhân chứng quan trọng nhất!"
Dịch Thư Nguyên vừa khám áp chế kinh mạch của nạn nhân vừa hỏi thăm tìn huống.
"Có cảm giác không?"
"Đại phu, ta có thể khỏe lên không?"
"Có thể!"
Cho dù phải đi, Dịch Thư Nguyên cũng không đi ngay, nhiều người bệnh như vậy đang còn chờ hắn, còn đối với việc của Thiên Đình, thật ra hắn cũng chỉ muốn biết thái độ của bọn họ thế nào, giờ đã có được, trong lòng cũng thoải mái không ít.
Ngay lúc này giọng nói của Tào Ngọc Cao lại lần nữa phát ra bên tai Dịch Thư Nguyên.
"Cũng không gấp lắm, trước tiên ngươi cứ giúp những người này thăm khám bệnh tình đi, vừa nãy ta ra ngoài thì thấy hướng đi của Thủy Đức tinh quân qua phía Đông rồi, chắc là muốn đi đến Đông Hải, một lần đi một lần vê cũng tốn một ít thời gian."
Đương nhiên nghe thấy Chấn Thiên Cổ không chỉ có một mình Dịch Thư Nguyên, chúng thân các phương có phân lượng cũng nghe thấy tiếng trống, thông thường sẽ nhận trước một ít tin báo rôi mới nhao nhao trở về vị trí ở Thiên Giới.
Trễ hơn vài giờ cùng ngày, trên biển Đông, Thủy Đức tinh quân tiến vào biển đi đến Long cung.
Vẫn là một mảnh sa trường, vẫn là Chân Long nằm ở lớp cát dưới đáy biển, Thủy Đức tinh quân nói ra tất cả tình huống.
"Tóm lại, theo thông tin trên, Long Quân cũng đã rõ Đế Quân sai ta đến đây là để mời Long Quân lên thiên đình làm chứng!
Chân Long từ đầu đến cuối đều không mở mắt, chỉ có râu rồng cực dài hơi lưu động trong nước, nước chảy xung quanh cũng càng trở nên dữ dội.
Điểm này, Thủy Đức tinh quân với tư cách là kẻ đứng đầu Thủy bộ đương nhiên cảm giác vô cùng rõ ràng, gã hiểu được dù là Chân Long, giờ phút này tâm tình cũng không thể bình tính.
"Không biết Long Quân có nguyện ý cùng tiểu thần cùng lên Thiên Giới hay không?” Thủy Đức tinh quân hỏi tiếp một câu, Chân Long vẫn không có phản ứng gì như cũ, mà vài tên thủy tộc bên cạnh sắc mặt hết sứ khó coi.
Những thủy tộc đó nam nữ có đủ, đều thuộc chỉ giao long, tất cả đều là quân cận thần đóng quân ở Long Cung, nghe nói có người từ Thiên Đình nhao nhao chạy tới, lại không ai ngờ gặp tình huống này.
Thiên Đình dám tới nơi này nói trắng ra mọi thứ, vậy xem ra là đã nắm chắc 10 phần!
Thật lâu thật lâu một hồi sau, một loại thanh âm trâm thấp được phát ra từ nơi thân rông.
"Ngươi đi đi"
Thủy Đức tinh quân lập tức khom mình hành lễ.
"Vâng, tiểu thần cáo luil"
Mời được hay không, không quan trọng, quan trọng là đưa ra một loại thái độ.
Đợi Thủy Đức tinh quân đi khỏi, rốt cuộc vài tên cận thần không nhịn được lên tiếng.
"Long Quân, Thiên Đình thật to gan, dám muốn ngài đích thân lên Thiên Giới!"
"Long Quân, việc này nên xử trí như thế nào?”
"Phải chăng nên lập tức thông báo cho Hồng Nghiệp?"
Chân Long rốt cuộc cũng mở mắt, ánh sáng màu hổ phách dưới mí mắt lộ ra vô cùng âm u dày đặc.
"Ký Tử, Ký Minh, bọn ngươi nhanh chóng triệu tập người, cầm lệnh bài của ta đi đến Hồ Trường Phong, lệnh cho Giang Lang dẫn theo nhiều người nhanh chóng đi đến Đại Thông Hà, bắt tên nghiệp chướng kia về Đông Hải, bất kể là sống hay là chết đều phải lôi vê!"
“Tuân mệnh"
"Mông Nhữ, ngươi dẫn người đi bắt tên Hồng Tuấn, người chống cự bắt hết!"
"Vậy còn Hồng Nghiệp?"
"Nghe không rõ sao?"
Ánh mắt Chân Long liếc tới, giao long kia toàn thân run lên, nhanh chóng khom người đồng ý.
"Tuân mệnh."
Mấy con giao long rất nhanh nhao nhao rời đi, chưa kịp ra khỏi Long Cung đã ngự thủy mà đi, ý tứ của Long Quân đã rõ, bây giờ phải giành giật từng giây, phải bắt được Hồng Úy về Đông Hải trước Thiên Giới.
Cũng không lâu lắm đã có hơn mười con giao long cùng với rất nhiều thủy tộc hợp thành một đội ngũ, lập tức đạp lên đạo hơi nước vội vàng phóng về Phương Tây, tốc độ cực nhanh nếu so với cưỡi mây thì chỉ hơn chứ không hề kém.
Trong đội ngũ, hai giao long cầm đầu không ngừng thi pháp, làm cho cỗ hơi nước bên dưới càng nhanh hơn, không ngừng nhanh hơn.
Đây thật ra là một bảo vật, là do sử dụng hải lưu luyện hóa nhiều năm, có hiệu quả ngự thủy phi phàm.
Ngoài hai giao long, còn có các giao long khác đã nhận biết được tình thế quan trọng của việc này, bọn họ đã bị hành động của Hồng Úy làm tức lộn gan lộn ruột, nhưng càng hận hành động bên phía Thiên Đình.
Có một giao long trong đội ngũ hỏi người ngoài.
"Ở tình thế gấp gáp thế này, tại sao còn muốn đi Hồ Trường Phong mời Giang Long Vương ra tay, trực tiếp đi Đại Thông Hà không phải nhanh hơn sao?"
Hiển nhiên, giao long này hỏi là thông qua truyền âm, có giao long lớn tuổi bên cạnh nhẹ than thở nói.
"Bởi vì trong kiếp nạn lần này còn có một nhân vật mấu chốt, chính là cao nhân tiên đạo Dịch Đạo Tử! Giang Long Vương và hắn có giao tình rất tốt!"