Chương 566: Phân áp hai nơi (2)
Chương 566: Phân áp hai nơi (2)Chương 566: Phân áp hai nơi (2)
Nỗi lòng của Dịch Thư Nguyên cũng dần dần bình tĩnh lại, không có làm ra hành động gì cả, chỉ là cùng với Tào Ngọc Cao ra khỏi nội thành Đăng Châu, ở ngoài cửa thành nhìn đến mặt sông cùng bầu trời ở phương xa.
"Tiên sinh, Tào thần tướng nói đúng, với tính tình Giang Lang mà nói, nếu không phải do bên bọn họ đuối lý, khẳng định ngay từ đầu trận đã rống to "Lão Dịch đến giúp ta' rồi!
Không thể không nói Hôi Miễn nói rất có đạo lý, cũng rất phù hợp với tính cách của Giang Lang, hơn nữa long tộc với Thiên Giới không thể nào, hoặc có khả năng rất nhỏ không biết Dịch Thư Nguyên cũng có mặt ở đây.
Trên thực tế, từ khoảnh khắc mà Thiên Giới sẵn sàng lựa chọn hiện thân giao tranh với long tộc trên lưu vực Đại Thông Hà, thì đối với việc đoạt được Hồng Úy khẳng định là Thiên Giới nóng vội hơn long tộc nhiều.
"Ta vốn chỉ là một kẻ viết sách kể chuyện, quan sát năm tháng lưu chuyển quá khứ đã qua của hồng trần, truyền lại chuyện lý thú, ca tụng phải là chuyện đúng với với lương tâm, cũng cần phải trừng phạt đúng tội!"
Tiếng nói của Dịch Thư Nguyên hạ xuống, thế trận giao đấu ở phương xa đã có thể nhìn ra xu thế dừng lại.
Tối nay chỉ có sét đánh mà không có mưa, thế nhưng với cảnh tượng điện quang đầy trời cùng với tiếng sấm kinh khủng đủ để lại cho trăm họ Đăng Châu một ấn tượng không thể xóa nhòa.
Thẳng đến giờ Hợi, sấm sét văng dội trên bầu trời Đăng Châu dần dần trở lại bình thường, một giọng vang dội từ phương xa truyền tới.
"Nghiệt long Hồng Úy ở Đại Thông Hà bị nghi vào tội dẫn động lũ lụt khiến nhân gian vạn dân sống đầu đường xó chợ, hiện dốc sức truy nã, áp tải vê Thiên Đình chờ đợi xử lý —— "
Đây là một "tiếng sấm' cuối cùng mà trăm họ thường dân nghe được, vang dội âm âm phía chân trời một hồi lâu.
Một vài người như Sở Hàng và Sở Khánh thậm chí có thể mơ hồ nghe ra một ít nội dung thật trong tiếng sấm, sau khi tiếng sấm lắng xuống trăm họ dần dân chìm vào giấc ngủ, cũng có người giữa cơn nữa tỉnh nữa mê dường như nghe được trong tiếng sấm có tiếng nói của thần.
Ven bờ Đại Thông Hà, nước sông đã bắt đầu dần có lại, chỉ là so với nước sông chảy mạnh lúc trước mà nói, giờ đây chỉ giống như suối nhỏ giọt.
Một đám long tộc đứng ở bờ sông nhìn lên bầu trời, bọn họ gần như đã tiêu hao hết pháp lực, từng kẻ còn chịu thương thế không nhẹ, nhưng Thiên Đình ngược lại chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí trên tầng mây còn dư lại một vài lực lượng chưa động thủ.
20 con giao long chưa một con nào mất mạng, nhưng đám thủy tộc đi theo 10 phần đã bị diệt 7 - 8 phần, chỉ còn lại trên dưới hơn 100 tên.
Biết rõ dưới tình thế không có chút hy vọng nào, đã không giết được Hồng Úy còn để chính bản thân cũng chôn vùi ở đây, đó là ngu xuẩn!
Thật ra vừa rồi không phải hoàn toàn không có hy vọng, chỉ cần tên Hồng Úy còn một chút gọi là kiêu ngạo của long tộc như vậy cũng đã đủ để giết gã, chỉ là Giang Lang không ngờ, tôn nhi của Hồng Nghiệp thật sự hết đường cứu chữa.
"Quay về Đông Hải."
Bên ngoài thủy phủ phía dưới biển sâu Đông Hải, Mông Nhữ mặc một thân áo giáp dẫn người vây quanh nơi đây.
"Hồng Tuấn, ngươi bao che nhi tử, phạm phải tội lớn ngập trời, chúng ta lĩnh lệnh của Long Quân đến đây bắt ngươi —— "
Giọng nói không ngừng vang vọng bên trong Thủy Phủ, cũng vang vọng cả phiến hải vực nơi đây, một vài thủy tộc trong thủy phủ kinh ngạc không thôi, có người tháo chạy ra ngoài ý định bỏ trốn nhưng đều bị áp chế bắt lại.
Binh tướng thủy tộc bên cạnh Mông Nhữ muốn tiến thẳng vào trong phủ lại bị gã tự tay ngăn lại.
Cũng không lâu lắm, một nam tử mặc lĩnh bào vạt áo khảm ngọc trai, đầu đội mão đầu san hô từng bước từng bước đi ra từ trong thủy phủ.
"Hồng Tuấn nguyện ý buông tay chịu trói, việc này đều do ta gây ra, là ta đi cùng Úy nhi đến Đại Thông Hà, là ta sai khiến Úy nhi lộng hành ra tay thể hiện uy quyền đối với phàm nhân, là ta tự biết được hậu quả khi chuyện này lộ ra nên đã ra tay tru sát thổ địa, tội rồng nguyện ý chờ đợi Long Quân phán tội.'
Hồng Tuấn không hề làm ra bất cứ hành động chống cự nào cả, mặc kệ bản thân bị dây thừng tảo lục sắc trói chặt.
Mông Nhữ nhíu mày nhìn người trước mắt, đối với những lời gã nói một câu cũng không tin.
"Hừi Bắt đi!"
Một đám binh tướng thủy tộc rời đi, lại có người ở lại đánh ra vài đạo ánh sáng âm u.
Sau một khắc, toàn bộ bên ngoài thủy phủ dưới rãnh biển, một đám tảo bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, cho đến khi hoàn toàn phong tỏa hết cả thủy phủ.
Rất nhanh, Hồng Tuấn bị giam vào đại lao Long Cung, toàn bộ quá trình không có người nào đến thẩm vấn gã, gã cũng không thấy Long Quân, không thể gặp phụ thân mình, cũng không nhìn thấy nhi tử Hồng Úy, tự nhiên cũng không thể biết được tin tức gì bên ngoài.
"Mông Thống lĩnh, Úy nhi đâu, Hồng Úy bị nhốt ở đâu —— Long Quân, hết thảy tội lỗi đều do ta gây nên, do ta —— "
Tiếng gọi ầm ï truyền ra từ trong lao ngục, nhưng khi đụng đến cấm chế bên ngoài địa lao là biến mất, chỉ có thủy tộc trông coi là nghe rõ nhất, nhưng Long Quân nghỉ ngơi ở chổ sâu trong Long Cung cũng nghe thấy.
Cùng chung một ngày nhưng trễ hơn, đám người Giang Lang từ Đăng Châu trở vê Đông Hải, ngoại trừ thủy tộc đứng bên ngoài, một nhóm giao long đích thân đi đến trước mặt Chân Long thỉnh tội.
Giang Lang quỳ một gối xuống trước mặt Chân Long, đám giao long còn lại ở phía sau y toàn bộ đều chung một thái độ, từng người đều xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Tâm tình của Chân Long cũng không hề bình tĩnh, nhất là vào lúc nghe báo cáo Hồng Úy còn mở miệng cầu xin giúp đỡ từ Thiên Giới, Chân Long mở mắt, bao gồm cả Giang Lang ở trong, một đám giao long chỉ cảm thấy toàn bộ khí tức trong một khoảnh khắc bị đọng lại.
"Mang trên thân mệnh lệnh từ Long Quân, Giang Lang nguyện ý nhận lấy cái chết, một đám huynh đệ đều đã liều mạng chiến đấu, chỉ mong Long Quân tha cho bọn họ một mạng!"
Chân Long lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại.
"Đi xuống đi, dưỡng thương cho tốt."
"Vâng!"
Chỉ vì một tên đồ chơi nhỏ nhoi như Hồng Úy lại đi tru sát tinh hoa của long tộc, tự nhiên Long Quân không thể nào làm loại chuyện như thế, đám người Giang Lang đương nhiên cũng biết rõ, nhưng nếu Long Quân dưới cơn thịnh nộ giết bọn họ, vậy bọn họ cũng không oán không hối, chỉ là bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng không cam lòng.
Mà đến mấy ngày sau, rốt cuộc Hồng Nghiệp mới biết được chuyện trời long đất lở trong nhà của mình, phản ứng đầu tiên chính là không tin, nhưng vào thời khắc này lão cũng hiểu rõ, cũng biết được hết thảy đều là sự thật.
Lão giao từ trước đến nay vô cùng khôn khéo, nhưng vào thời khắc này lại lộ ra bản thân cũng không biết làm thế nào, theo bản năng muốn đi cầu Long Quân nhưng căn bản không được tiếp kiến.